Chương 13: (Vô Đề)

Ông tôi thân thiện gọi anh: 

"Tiểu Thư, lại đây giúp ông một tay nào." 

Tôi lập tức thấy ngượng ngùng. 

Năm ngoái, khi quyết định ngày cưới, Thư Minh Nam đã đặc biệt mang quà đến thăm ông nội. Tuy ông tôi vẫn còn khá khỏe mạnh, nhưng trí nhớ không tốt lắm.

Rõ ràng, ông đã nhận nhầm người. 

Tôi khó xử nhìn Kỷ Tuấn Tu, đang nghĩ cách giải thích với ông nội. 

Nhưng chưa kịp nói gì, đã thấy anh khẽ À một tiếng, lập tức đứng dậy, theo sau ông nội bước vào bếp. 

Tôi ngạc nhiên đến há hốc miệng. 

Một lúc sau, tôi đi vào bếp, thì lại càng sửng sốt hơn. 

Kỷ Tuấn Tu đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc chiếc sơ mi trắng, tay áo được xắn cao, để lộ một đoạn cánh tay rắn chắc, khỏe khoắn. 

Anh đang ngồi xổm xuống, chân dài vắt chéo, cẩn thận nhổ lông gà. 

Một người yêu sạch sẽ và có tính sạch sẽ nghiêm ngặt như anh, vậy mà chẳng hề tỏ ra khó chịu, vừa nhổ lông gà, vừa trò chuyện với ông nội. 

"Bố mẹ cháu đều còn khỏe, cháu có một em gái, đang du học ở nước ngoài." 

"Nhà mới đã chuẩn bị xong, nếu không hài lòng có thể sửa lại theo ý muốn." 

"Con cái một đứa hay hai đứa đều được, con trai hay con gái cũng không sao." 

"Cháu biết nấu ăn, thích làm việc nhà, không kén ăn." 

Trong bữa ăn, như thường lệ, ông nội gắp một cái đùi gà cho tôi, rồi định đưa thêm một cái cho Kỷ Tuấn Tu. 

Kỷ Tuấn Tu từ chối, bảo ông nội tự ăn đi. 

Ông cười hiền: 

"Ông thích ăn thịt gà ở lưng hơn." 

Kỷ Tuấn Tu nghiêm túc nói: 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Thịt gà lưng khô, không hợp với răng của người già đâu. Ông nên ăn đùi gà nhiều hơn." 

Mắt tôi bất chợt cay cay. 

"Thích ăn thịt gà lưng." 

Đó là một lời nói dối đầy yêu thương, đã tồn tại suốt những ngày tháng nghèo khó ở gia đình tôi. 

Ông nội yêu thương tôi, từ nhỏ đã nói với tôi như vậy. 

Về sau, tôi cũng học theo ông, nói điều đó với một người khác. 

Tôi từng nghĩ rằng, đó là cách để thể hiện tình yêu. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!