Chương 12: (Vô Đề)

10 

Tôi và Kỷ Tuấn Tu được giáo sư phân công đi đến một số thành phố để khảo sát thị trường. 

Trước đây tôi cũng từng đi công tác cùng giáo sư hoặc các sư huynh sư muội khác, nhưng đây là lần đầu tiên đi cùng anh. 

Ban đầu tôi có hơi lo lắng, nhưng dần dần phát hiện ra rằng, khi ở riêng với anh, thực ra Kỷ Tuấn Tu không phải là người khó gần. 

Mặc dù anh ít nói, nhưng luôn đáp lại mọi chuyện. 

Khi chúng tôi thảo luận, anh luôn lắng nghe rất nghiêm túc, tuyệt đối không bao giờ cắt ngang tôi. 

Điều quan trọng nhất là anh yêu thích sự sạch sẽ và rất chú trọng đến chất lượng cuộc sống. Anh tự bỏ tiền túi để nâng vé máy bay lên hạng thương gia, khách sạn nâng lên tiêu chuẩn năm sao, còn bữa ăn thì toàn ở những nhà hàng sang trọng, yên tĩnh và có phong cách. 

Nghĩ lại những lần đi công tác trước đây cùng các sư huynh sư muội, phải tính toán từng đồng chi phí, thì quả thật một trời một vực. 

Khi đến thăm dây chuyền sản xuất của một nhà máy, chúng tôi được họ tiếp đón rất nồng hậu. 

Trong bữa tiệc, phía nhà máy liên tục mời rượu. Kỷ Tuấn Tu vẫn ngồi vững như núi, rượu mời tới đâu anh uống hết tới đó.

Đối phương đã gục hết một lượt, nhưng anh vẫn như không có chuyện gì xảy ra. 

Tôi từng nghe các sư huynh kể về tửu lượng đáng kinh ngạc của Kỷ Tuấn Tu. 

Hồi đó, để xem anh uống say sẽ như thế nào, vài người trong nhóm đã từng cố gắng đấu rượu với anh. Nhưng nghe nói sau lần đó, không ai dám nhắc đến chữ rượu trước mặt anh nữa. 

Tôi cũng bị mời hai ly, chẳng bao lâu sau đã thấy đầu óc quay cuồng. Khi Kỷ Tuấn Tu phát hiện tôi cũng đang uống, tôi đã say đến mức lưỡi líu lại, thậm chí còn cắn vào lưỡi mình, đau đến mức không ngừng hít hà. 

Sau khi trở về khách sạn, anh không lập tức về phòng, mà lấy ra bông gòn và lọ thuốc đỏ. 

Tôi mơ màng trong cơn say, nhìn anh qua ánh mắt nhòe nhoẹt. 

"Sư huynh, em không tiêm đâu." 

Anh cụp mắt, nhìn vào môi tôi. 

Há miệng ra. 

Tôi lắc đầu: 

Không! 

Anh có chút bất lực, giọng nói dịu xuống vài phần: 

"Yên tâm, không tiêm, chỉ bôi một chút thuốc chống viêm thôi, không đau đâu." 

Anh đảm bảo chứ? 

Anh đảm bảo. Giọng anh càng dịu dàng hơn. 

Nghe vậy, tôi yên tâm, từ từ mở miệng, nghiêng người lại gần anh. 

Anh bỗng chớp mắt khẽ một cái. 

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, hàng lông mi dài của anh khẽ rung động như đôi cánh bướm, đẹp đến ngỡ ngàng. 

Bàn tay anh nhẹ nhàng đưa tới, từng động tác đều rất chậm rãi và dịu dàng. 

Trong cổ họng tôi bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu, đột nhiên tôi ngậm miệng lại, vô tình cắn lấy ngón tay anh. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!