Những lời này của Thẩm Độ Hàn thốt ra quá đột ngột. "Hiểu lầm cái gì?" Vì vậy, Hạ Dương, người có phần hơi chậm hiểu, trong chốc lát đã không kịp phản ứng.
Thẩm Độ Hàn nhìn như phong thái bình thản, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Dương: "Hiểu lầm... Tiểu công tước thực ra thích tôi."
"Tôi thích anh? Sao có thể chứ?" Hạ Dương lập tức ngây người tại chỗ, gần như phản xạ có điều kiện mà nói.
Dù biết mình xuyên không đến một thế giới tiểu thuyết ABO thuần tình yêu, nơi mà tình yêu đồng giới là xu hướng chủ đạo, thậm chí là điều bình thường... nhưng Hạ Dương, từ thế giới bình thường xuyên đến, mặc dù biết mình xuyên thành một Omega nam tính, lại vì cấu tạo cơ thể của Omega nam giới trong thế giới này gần như không khác gì so với thế giới bình thường.
Hơn nữa, Thẩm Độ Hàn trong truyện, là một người có bug hệ thống, ngay cả tin tức tố "vạn người mê" như Lâm Thanh Vũ cũng không thể dụ dỗ được, bị cả thế giới xem là có khiếm khuyết về thể chất, không thể tồn tại với Omega.
Cho dù có thêm mối quan hệ vị hôn phu trên danh nghĩa giữa cậu và đại mỹ nhân, Hạ Dương cũng chưa bao giờ nghĩ đến mối quan hệ của mình với Thẩm Độ Hàn theo hướng đó. Cậu chỉ đơn thuần ngưỡng mộ vẻ đẹp của đại mỹ nhân, đồng cảm với xuất thân và hoàn cảnh bi thảm của hắn, chỉ muốn làm bạn với hắn mà thôi.
Cậu vốn nghĩ đại mỹ nhân cũng vậy. Rốt cuộc, trong nguyên tác, Thẩm Độ Hàn cũng chẳng hề để tâm đến nguyên thân, vị hôn phu thực sự của hắn, chỉ thuận tiện lợi dụng một chút. Nhưng không ngờ, Thẩm Độ Hàn thế mà lại hỏi cậu những lời như vậy...
Nụ cười trên mặt Thẩm Độ Hàn lập tức cứng lại. Hắn hiển nhiên không ngờ Hạ Dương sẽ phản ứng theo bản năng mà nói ra những lời như vậy. Khuôn mặt hắn vẫn một vẻ bình thản, chỉ có đáy mắt mờ mịt từng đợt từng đợt để lộ ra sự tổn thương.
"Xin lỗi, anh Thẩm. Tôi không có ý đó, tôi lỡ lời rồi, xin lỗi anh." Hạ Dương rất nhanh ý thức được những lời mình nói có thể gây đả kích cho đại mỹ nhân, lập tức sửa lời: "Ý tôi là, tôi chưa từng nghĩ đến hướng đó, không phải muốn làm tổn thương anh..."
"Không có gì, tôi không trách em. Chỉ là chưa từng nghĩ đến việc đó, vậy bây giờ em có bằng lòng vì tôi mà nghĩ đến hướng đó không? Dù sao chúng ta cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa mà, đúng không?" Thẩm Độ Hàn rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, ngước mắt nhìn Hạ Dương bằng vẻ ôn hòa vô tận.
Thực ra, ngay từ khi xé toạc lớp màn giấy này, Thẩm Độ Hàn đã dự tính được kết quả hiện tại. Nhưng hắn dù sao vẫn không cam lòng, muốn thử dùng cách giả đáng thương để Hạ Dương có thể vì không muốn hắn đau lòng mà nhượng bộ...
Hạ Dương đối diện với ánh mắt trong suốt, thuần khiết, trong trẻo và chân thành đầy mong đợi của Thẩm Độ Hàn, dường như đáy mắt hắn chỉ có thể phản chiếu hình ảnh của cậu. Còn điều gì mà cậu không rõ nữa đây?
Nếu nói, trước đây cậu không có ý thức đó, nhưng khi Thẩm Độ Hàn nói rõ ràng, giải thích rằng hắn sẽ hiểu lầm về sau... Hạ Dương cũng không thể giả vờ câm điếc nữa.
Cậu bình tĩnh nhìn Thẩm Độ Hàn rất lâu, hít sâu một hơi, trầm mặc hồi lâu, không tự giác lùi lại một bước, tránh đi ánh mắt sắc như dao của Alpha trước mặt, bình tĩnh, thậm chí có chút nhẫn tâm trả lời: "Xin lỗi, anh Thẩm, tôi không ngờ anh lại hiểu lầm. Tôi... tôi rất cảm kích tấm lòng của anh, nhưng tôi thực ra không có ý nghĩ tương tự với anh, hy vọng anh có thể hiểu."
Hạ Dương thật sự rất ngưỡng mộ vẻ đẹp của đại mỹ nhân, cũng rất đồng cảm với những gì hắn đã trải qua, yêu mến hắn, thậm chí muốn bảo vệ hắn. Nhưng cậu sẽ không vì sự ngưỡng mộ, đồng cảm hay yêu mến mà tùy tiện đồng ý ở bên một người, bước vào một mối quan hệ với hắn.
Trong mắt một người theo đuổi chủ nghĩa độc thân như Hạ Dương, hành vi đó đối với cả hai bên đều là một sự thiếu trách nhiệm, cậu cũng không cách nào chấp nhận.
Thẩm Độ Hàn lập tức sững sờ tại chỗ, trầm mặc hồi lâu, không nói gì.
"... Tôi biết, tôi là người đôi khi chơi đùa, gây chuyện hơi điên rồ, rất nhiều lúc không biết giữ khoảng cách, phân định ranh giới... Nếu làm anh sinh ra hiểu lầm, tôi chỉ có thể nói xin lỗi anh..." Hạ Dương thấy hắn không nói gì, lập tức thấp thỏm nói, hận không thể chui tọt vào một cái mai rùa đen.
Khi ý thức được rằng trong mắt Thẩm Độ Hàn, họ thực ra không phải đồng giới, mà là khác giới, Hạ Dương cuối cùng không thể dựa theo logic của mình để đơn phương cho rằng mối quan hệ trước đây của cậu và Thẩm Độ Hàn là bạn tốt, là amh em.
Thử đặt Thẩm Độ Hàn vào vị trí một đại mỹ nữ, Hạ Dương hồi tưởng lại những lần mình trêu đùa, tán tỉnh hắn trước đây, quả thực muốn tự tát mình một cái, mắng to một tiếng: Đồ lưu manh!
Cậu biết, mối quan hệ với Thẩm Độ Hàn diễn biến đến mức này, tất cả đều là lỗi của cậu! Là do ý thức giới tính của cậu ở thế giới này không rõ ràng, gây ra một sự hiểu lầm lớn. Nhưng đến nước này, cậu cũng chỉ có thể dũng cảm gánh vác sai lầm này, chứ không phải để sai lầm ngày càng nghiêm trọng, cho đến khi không thể vãn hồi được nữa.
Thẩm Độ Hàn nghe xong lời cậu, mất một lúc lâu mới hoàn hồn, giống như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Không có gì, là tôi tự mình hiểu lầm, em không cần xin lỗi tôi."
"Một Alpha tàn tật, vô dụng như tôi, vốn dĩ chỉ dựa vào em mới có được tất cả như hiện tại. Làm sao có thể mơ tưởng em thích một người như tôi chứ? Là tôi tự mình đa tình, si tâm vọng tưởng." Hắn cười thảm đạm, cố gắng tự trêu đùa mình, ý đồ làm giảm bớt sự khó xử hiện tại.
Nhưng Hạ Dương nhìn vẻ cố tỏ ra kiên cường của hắn, lại càng thêm đau lòng. Cậu cũng từng có lúc tự cho mình đúng, tự mình đa tình, cậu biết khi phát hiện tất cả chỉ là hiểu lầm, cảm giác sẽ tủi hổ và không thể dung thân đến nhường nào.
Nhìn Thẩm Độ Hàn như vậy, Hạ Dương trong chốc lát gần như muốn từ bỏ giới hạn của mình, nói với hắn: "Anh muốn gì tôi cũng sẽ cho anh."
Nhưng không được, Hạ Dương vẫn là một người có nguyên tắc riêng của mình, biết rõ ràng không yêu, mà vẫn đồng ý bước vào một mối quan hệ, chính là làm tổn thương người khác.
"Không, anh Thẩm, anh ngàn vạn lần đừng nói như vậy! Điều này không liên quan chút nào đến việc anh bị tàn tật, trong mắt tôi, anh chính là Alpha tốt nhất trên đời này. Nếu tôi lựa chọn bước vào một mối quan hệ với ai đó, tôi nhất định sẽ chọn anh."
Hạ Dương cắn môi, cố gắng an ủi Thẩm Độ Hàn: "Nhưng tôi hiện tại, thực ra về sau đều không tính toán bước vào một mối quan hệ song phương, dự định giữ độc thân đến già rồi, anh có thể hiểu ý tôi không?"
Không phải Thẩm Độ Hàn là người không tốt, mà là cậu có vấn đề, cậu không muốn và cũng không thể bước vào một mối quan hệ yêu đương. Đây không phải lần đầu tiên Hạ Dương phát thẻ "người tốt" cho ai đó, nhưng lại là lần cậu bắt đầu với tâm trạng thấp thỏm, lo lắng nhất.
Thẩm Độ Hàn trầm mặc, không nói gì, chỉ có thần sắc hiếm thấy có chút trầm thấp. Hạ Dương biết hắn nhất định là không tin lời mình nói, muốn an ủi nhưng lại không biết an ủi từ đâu, chỉ có thể im lặng cùng hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!