Hạ Dương vừa kết thúc trận chiến đã được đưa tới nhà ăn cùng Trưởng Đế Khanh Hạ Chước dùng bữa trưa.
Khi Hạ Dương đến, Hạ Chước đang xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lòng Hạ Dương lập tức biết, tuy hôm nay Hạ Chước không đến, nhưng việc Hoàng đế giấu giếm âm mưu và tính toán với gia đình họ bị phơi bày ra ánh sáng, vẫn gây ra một cú sốc không nhỏ cho Hạ Chước.
Tiền đề của sự "tương ái tương sát", ngoài "tương sát" còn tồn tại "tương ái"...
Bởi vậy, dù không thể hiện ra, trên thực tế Hạ Chước vẫn có tình cảm với gã Hoàng đế chó má kia.
"Anh, em thấy cái gã Hoàng đế chó má đó thật ghê tởm, thật ghê tởm mà. Cách hành xử quả thực hèn hạ vô cùng, nếu không phải chuyện lần này bại lộ ra, em thật không biết, hắn ta vẫn luôn phái người bên cạnh em lén lút tẩy não em, mới khiến em cứ mãi theo đuổi tên cặn bã Brandon đó."
"Em quả thực muốn nôn ra hết vì hắn ta."
Nếu là người bình thường thấy dáng vẻ này cyar Hạ Chước, nhất định sẽ biết điều mà tránh né chủ đề này, nói chuyện vui vẻ để Hạ Chước vui lên.
Nhưng Hạ Dương cố tình không phải người bình thường, cậu ôm tâm tư tận sức chia rẽ cặp đôi chính nguyên tác và thân phận em trai của Hạ Chước hiện tại, cái miệng nhỏ liến thoắng nói xấu Hoàng đế.
Hạ Chước khẽ nhíu mày hoàn hồn lại, liên tưởng đến việc Hoàng đế tính kế em trai bảo bối của mình, kết hợp với đánh giá hiện tại của em trai, dù không quá nguyện ý, cũng chỉ có thể đưa ra một câu đồng tình: "Quả đúng là vậy..."
"Anh cũng cảm thấy đúng nhợ? Hắn ta là cái thá gì, nếu không phải anh bao che, hắn ta làm sao có thể yên ổn ngồi trên vị trí đó lâu như vậy, chú Carlos đã sớm thay thế hắn ta rồi, vậy mà còn dám tính kế em, có thể thấy hắn ta chưa bao giờ để cái tốt của anh dành cho hắn ta trong lòng."
Hạ Dương mặt nghiêm lại, nắm lấy tay Hạ Chước, vẻ mặt tìm kiếm sự đồng tình: "Hắn với Brandon quả thực là một lũ, làm em ghê tởm từ lúc ra khỏi cửa, ghê tởm về đến nhà."
Cậu thao thao bất tuyệt như thùng rỗng kêu to: "Đã đối kháng thì đối kháng, lấy chuyện tình yêu nam nữ để kiềm chế người khác, làm cái trò tính kế gì đây? Chỉ biết mấy kỹ năng đấu đá cung đình thôi à?"
"Anh, em nói với anh, hắn ta thật sự một chút cũng không xứng với anh..."
"Dù giữa hai người có độ tương thích 100%, thì đó cũng nhất định là ông trời mắt mù, anh căn bản không cần bận tâm, không cần giúp đỡ kẻ khốn cùng đó, pheromone không quyết định được bất cứ điều gì."
Nghĩ đến hiệu quả tẩy não xuất sắc mà quản gia do Hoàng đế phái đi đã làm với nguyên thân, Hạ Dương liền quyết định chỉ cần có cơ hội, phải tẩy não thật tốt cho Hạ Chước, tranh thủ sớm ngày chia rẽ cặp oan gia này, ngoài độ tương thích pheromone ra thì không có gì cả.
Mặc dù "sơ không gián thân" (người ngoài không can thiệp việc riêng), nhưng theo quan hệ mà nói, rõ ràng thân thể này cùng Hạ Chước càng thân hơn nha... Cậu không thể nhìn Hạ Chước lại sa chân xuống, đây cũng là nguyện vọng của nguyên chủ.
Hạ Chước nghe vậy khẽ nhíu mày, lại im lặng không nói gì.
Tính cách của Hạ Chước vô cùng phức tạp, anh tuy là người của phe Nhiếp Chính Vương, nhưng từ nhỏ anh được giáo dục trung quân ái quốc của Hạ gia, ít nhiều cũng có tư tưởng trung quân. Nhiếp Chính Vương danh không chính ngôn không thuận nếu muốn lên ngôi, tất nhiên lại sẽ gây ra một cuộc chiến tranh, mà vừa lúc Nhiếp Chính Vương lại không có tâm tư này, nên Hạ Chước từ trước đến nay tận sức cũng muốn hai phe Hoàng đế và Nhiếp Chính Vương có thể dung hợp mà không cần đánh nhau, không muốn nhìn Đế Quốc vì tranh giành quyền lực mà lại gây ra chiến tranh, sinh linh đồ thán.
Nhưng làm như vậy, lại tốn công vô ích... Cả hai bên đều không phải là người tốt.
Nếu là những người khác bên cạnh anh, tất nhiên anh sẽ không muốn nghe ai bôi nhọ, vũ nhục Hoàng đế, nhưng cố tình người nói những lời này lại là em trai anh yêu thương nhất từ trước đến nay, hơn nữa còn vừa mới phát hiện Hoàng đế tính kế mình, Hạ Chước chỉ có thể im lặng, không phụ họa cũng không ngăn cản.
"Cho nên anh, sau này anh đừng thích Hoàng đế nữa, được không? Hắn ta chính là kẻ xấu tính kế em!" Hạ Dương thao thao bất tuyệt một đống lớn, mặc kệ Hạ Chước có nghe lọt tai hay không, liền vô cùng tùy hứng ép buộc Hạ Chước phải hứa hẹn.
Hạ Chước im lặng không nói. Hạ Dương hiển nhiên không hiểu đạo lý "biết đủ thì dừng", có vẻ không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc, kéo tay Hạ Chước không ngừng lay động: "Được không? Anh, em không thích hắn ta làm anh rể của em, anh đừng thích hắn ta, đừng ở bên hắn ta nữa, được không?"
"Được không? Anh, em không cần anh rể này..."
"Anh..."
Hạ Chước bị cậu làm phiền đến bất lực, đành phải khẽ lên tiếng: "Được."
Thực ra, anh không có tâm tư tình yêu tinh tế như Hạ Dương, rốt cuộc có thích Hoàng đế hay không, ngay cả chính anh cũng không nói rõ được. Năm đó cũng vì tiểu Hoàng đế cấu kết với thế lực khác, làm tức giận Nhiếp Chính Vương, Hạ Chước nhìn ra Nhiếp Chính Vương lại nổi sát tâm với tiểu Hoàng đế mới thay, không đành lòng nhìn tiểu Hoàng đế chết, xuất phát từ lòng đồng cảm, cũng không muốn nhìn Nhiếp Chính Vương một lần nữa dính máu tươi, mới giả vờ rằng mình thích hắn.
Cũng là hắn đã bình an tiễn đi gia đình vị hôn thê mà Hoàng đế vốn định cưới từ tay Nhiếp Chính Vương.
Sau này, theo tuổi tác dần lớn, Hạ Chước và Hoàng đế được kiểm tra độ tương thích đạt 100%, là "thiên mệnh chi phiên" (cặp đôi trời định). Hạ Chước liền nghĩ, có lẽ mình đại diện cho phe Nhiếp Chính Vương liên hôn với Hoàng đế có thể ngăn chặn một cuộc huyết chiến tất yếu, nên mới đi theo hướng này.
Nhưng hiện tại, sự thật lại nói cho anh biết rằng dù anh có làm bao nhiêu đi nữa, cũng không thắng được lòng người khó dò, không như ý muốn. Anh muốn giúp Hoàng đế, làm trung thần. Nhưng Hoàng đế lại chưa bao giờ tin anh, thậm chí hận anh tận xương...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!