Hạ Dương lúc này đang đứng ở tâm bão dư luận, động thái vừa rồi của cậu lập tức đẩy mình lên đầu bảng tìm kiếm của mạng tinh tế.
Chẳng qua, vì vốn dĩ cậu đã mang thể chất chiêu đen, cộng thêm việc thiếu đi bằng chứng xác thực, chỉ một câu "thanh giả tự thanh" nhẹ bẫng rõ ràng là không đủ để thuyết phục lòng người.
Hầu như không ai tin rằng thành tích của cậu là do chính mình thi được, không ai tin cậu không gây ra bạo lực học đường; tất cả đều cho rằng cậu đang nói dối.
"Thanh giả tự thanh, ha hả, mày nghĩ chúng tao sẽ tin sao? Mày có tư cách gì mà nói những lời này? Cái giai cấp đặc quyền hôi thối."
"Đồ rác rưởi thối tha, mày có tư cách gì mà chiếm suất vào Học viện Quân sự Đệ Nhất, lại còn lấy hạng nhất niên khóa, giẫm đạp lên máu và nước mắt của bình dân để tự dát vàng cho mình, thứ ghê tởm!"
"Còn mặt mũi mà nhảy ra nói chuyện, mày coi quý tộc như nô bộc, muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, vậy chúng tao, những người bình dân, trong mắt mày là cái gì?"
"Đồ cứt chó! Đồ cứt chó!"
Vì sự lạnh nhạt quá mức của giai cấp trong Đế Quốc, đại chúng, những người bình dân chịu áp lực nhiều nhất, trong lòng vốn đã tích tụ một luồng oán khí.
Hễ có giai cấp đặc quyền nào gây ra tai tiếng, người đó lập tức trở thành mục tiêu chỉ trích, chịu sự công kích từ đám đông.
Dưới dòng trạng thái "thanh giả tự thanh" của Hạ Dương, tất cả đều là những lời chê cười, nhục mạ cậu.
Hạ Dương nhìn đám người dễ dàng bị dắt mũi, nói chuyện hoàn toàn không suy nghĩ, những anh hùng bàn phím này mà trong lòng chẳng có chút cảm xúc thừa thãi nào.
Cậu đang tự tính toán làm thế nào để tiết lộ một cách tự nhiên những thông tin mình muốn cho quản gia.
"Tiểu công tước, lần thi này của ngài rốt cuộc là tình hình thế nào? Tôi thấy trên mạng tinh tế toàn là mắng ngài." Không đợi Hạ Dương tìm đến, quản gia lại tự mình đưa tới, vô cùng quan tâm hỏi.
Hạ Dương trưng ra kỹ thuật diễn xuất cả đời của mình, lo lắng đi đi lại lại, rất giống một đứa trẻ ngây thơ: "Tôi cũng không biết sao lại thế này, sự việc cứ thế mà ầm ĩ lớn như vậy. Tôi bất quá chỉ là thi được hạng nhất niên khóa thôi mà, cái đám tiện dân kia... Đám tiện dân kia quả thực quá nhiều chuyện!"
"Vậy thành tích này rốt cuộc là ngài tự mình thi được sao? Nếu đúng vậy, chúng ta cứ lấy bằng chứng ra cho đám tiện dân kia câm miệng đi!" Quản gia thấy dáng vẻ này của Hạ Dương, trong lòng đã 90% khẳng định thành tích của Hạ Dương là dựa vào quan hệ mà có được, nhưng vẫn hỏi.
Hạ Dương không đợi lời hắn dứt, đã lớn tiếng cắt ngang: "Thành tích của tôi ông còn không biết sao? Tôi sao có thể tự mình thi được!"
"Nhưng, tôi thấy ngài gần đây học bổ túc rất nghiêm túc mà, còn mời nhiều giáo viên như vậy..." Quản gia bị 'thằng ngốc' nhìn bằng ánh mắt nhìn 'thằng ngốc', tức thì nghẹn lời.
(*Yeekies: chỗ này em đọc đi đọc lại mấy lần mới hết lú)
"Đúng, tôi có học bổ túc, nhưng đó chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch để che đậy cho việc tôi có được thành tích tốt thôi... Trong thời gian ngắn như vậy, tôi lại không phải thiên tài gì, những đề đó chúng nó biết tôi, nhưng tôi thì không quen biết chúng nó."
Hạ Dương vẻ mặt đúng lý hợp tình nói: "Tôi bất quá chỉ muốn cướp mất hạng nhất của Brandon, cho hắn một bài học thôi, ai ngờ lại làm ầm ĩ lớn đến vậy?"
Quản gia nhìn vẻ mặt ngu xuẩn của cậu, thi đậu thủ khoa Học viện Quân sự Đệ Nhất, một học viện được toàn dân chú ý, mà còn tưởng sự việc sẽ không ầm ĩ lớn.
Trong lòng quản gia tức thì thầm cười nhạo. Nhưng trên mặt hắn lại không hề biểu lộ nửa điểm, nói: "Vậy ngài rốt cuộc là làm thế nào... thi thành công vậy? Theo tôi được biết, hệ thống giám sát của Học viện Quân sự Đệ Nhất là hệ thống giám sát quân sự hóa mà?"
"Tôi đã nhờ thầy Moody làm cách nào đó lấy được đề thi đại khái của lần thi này, chép lại hết đáp án trước, mấy ngày nay tôi chỉ tập trung ôn cấp tốc cái này. Không ngờ vẫn sai mấy câu."
Hạ Dương không chút nghĩ ngợi mà nói ra tên một giáo sư cấp cao thuộc phe Nhiếp Chính Vương của Học viện Quân sự Đệ Nhất, Thiếu tướng Moody.
Quản gia lập tức khen ngợi: "Ngài thật là thông minh nha, nhiều đáp án như vậy mà cũng có thể chép lại được."
"Đó là đương nhiên."
Hạ Dương đắc ý nhìn về phía quản gia, nhưng nói đến nửa chừng lại chán nản: "Nhưng mà, sự việc làm ầm ĩ thành ra thế này, ông nói tôi phải làm sao bây giờ? Chú quản gia, bọn họ sẽ không thật sự điều tra ra chuyện tôi ăn gian chứ."
"Tiểu công tước lo lắng nhiều rồi."
Quản gia lập tức nhẹ nhàng trấn an: "Sau lưng ngài có Nhiếp Chính Vương và Trưởng Đế Khanh chống lưng, đám tiện dân đó trừ việc mắng mỏ ngài trên mạng, thì còn có thể làm gì được nữa đâu?"
Hạ Dương tức giận nói: "Nhưng, bọn họ dù chỉ mắng tôi trên mạng, cũng rất đáng ghét!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!