Hạ Chước luôn luôn rất chiều chuộng Hạ Dương, nên anh không hề cảm thấy việc Hạ Dương, một học sinh dốt nói muốn giành vị trí thủ khoa khối của Brandon là chuyện gì quá viển vông. Anh chỉ thấy cậu vẫn còn là tính tình trẻ con, thích làm nũng, đáng yêu vô cùng.
"Phải không? Nhưng trước đây em chẳng phải rất ghét hắn, hận không thể tuyên bố với cả Đế Tinh là phủi sạch mọi quan hệ với hắn sao?" Điều duy nhất Hạ Chước không thể hiểu nổi là vì sao Hạ Dương lại nghĩ đến Thẩm Độ Hàn. Dù Thẩm Độ Hàn có thành tích tốt đến mấy, với thân phận của Hạ Dương, cũng chưa đến mức nhất định phải nhờ hắn kèm cặp mới có thể nâng cao thành tích.
"Trước đây em ghét hắn là vì Brandon, bây giờ em đã phân rõ giới hạn với Brandon, tự nhiên cũng không còn ghét hắn như vậy nữa." Hạ Dương dùng giọng điệu réo rắt thẳng thắn nói: "Hơn nữa, em tình cờ gặp người khác ức h**p hắn, mới biết vì em mà hắn vẫn luôn bị bắt nạt ở trường, cuộc sống thực sự không hề dễ dàng..."
"Hắn ưu tú như vậy lại vì tàn tật và vì em... Ít nhiều gì tôi cũng cảm thấy trước đây mình quá tùy hứng, thực sự có lỗi với hắn."
Hạ Chước im lặng nhìn đứa em trai mình không nói gì, nhưng anh lại không cảm thấy việc Hạ Dương, tiểu thiếu gia kiêu căng này tự dưng lại cảm thấy áy náy có gì đột ngột. Trong mắt anh, đứa em trai mình tuy có chút tùy hứng, nhưng vẫn luôn là một đứa trẻ rất lương thiện.
"Nhìn hắn làm em còn nhớ đến mẹ, hôn ước giữa em và hắn vốn dĩ là do mẹ hắn và mẹ chúng ta là bạn tốt nên mới định ra. Bây giờ em lại đối xử với hắn như vậy... Em nghĩ nếu mẹ ở trên trời nhìn thấy, chắc chắn sẽ không vui."
Dáng vẻ Hạ Dương nói chuyện như một đứa trẻ phạm lỗi: "Cho nên, hiện tại em cảm thấy, bất kể sau này mối quan hệ giữa em và hắn thế nào, xét theo tình bạn cũ của mẹ hắn và mẹ chúng ta, nếu hắn sống không tốt, chúng ta vẫn có thể giúp đỡ một tay chứ!"
"Anh nói có đúng không? Anh trai."
"Em đã trưởng thành rồi." Hạ Chước nghe xong những lời này của cậu, sâu sắc cảm thấy vui mừng xoa đầu cậu.
Anh cảm thấy sâu sắc rằng lần này mình đi ra ngoài vài tháng, đứa em trai nhìn như chẳng có gì thay đổi, nhưng thực tế đã trưởng thành không ít.....
Hạ Dương tiễn Hạ Chước đi, giọng nói của hệ thống đã lâu không cất lên bỗng đột nhiên một lần nữa vang vọng trong đầu cậu.
"Không tồi đâu, ký chủ, cảnh báo đã lâu như vậy không vang lên, xem ra ngài đã có thể nắm bắt được tính cách nhân vật của nguyên chủ một cách vừa vặn rồi." 520 khen ngợi lên tiếng.
Hạ Dương: "Ngươi lâu như vậy không lên tiếng, ta còn tưởng ngươi đã biến mất, hiện tại ta đang ở chế độ treo máy luôn rồi."
"Tui đang tiến hành nâng cấp hệ thống đó, vì việc nâng cấp này khá ngẫu nhiên. Cho nên trước khi đi tui mới không chào ký chủ, không biết ký chủ gần đây sống tốt không?" 520 giới thiệu đơn giản những gì mình đã làm trong khoảng thời gian biến mất.
"Rất tốt." Hạ Dương lơ đãng trò chuyện với hệ thống: "Cũng không biết ngươi nâng cấp, lại có lợi ích gì đâu?"
Mặc dù rất ghét bỏ hệ thống, nhưng Hạ Dương không thể không nói, đối thoại với hệ thống là cách duy nhất cậu có thể thoải mái thể hiện bản thân mình lúc này...
"Tác dụng của tui bây giờ lớn lắm đó nha, ký chủ muốn đoán thử không? Hắc hắc!" 520 kiêu ngạo khoe khoang.
Hạ Dương lại chẳng có chút hứng thú dò hỏi nào: "Ngươi muốn nói thì nói đi, ta mới không đoán."
"ngài đoán thử đi!"
"Ta không!"
"Đoán thử đi mà."
"Không!"
"Được rồi! Nếu ngài không đoán, thì tui sẽ không nói cho ngài. Chờ đến khi có thể sử dụng, tui sẽ nói cho ngài biết tui đã nâng cấp cái gì, để ngài phải kinh ngạc to mắt luôn nhó~" Trong giọng nói của 520 tràn đầy vẻ kiêu ngạo, như thể đang nói với Hạ Dương rằng lần nâng cấp này của nó thực sự rất hữu dụng, muốn Hạ Dương cầu xin nó, nó mới bằng lòng nói cho Hạ Dương.
Hạ Dương lại căn bản không hề lay chuyển, chẳng chút hứng thú nào với việc nó khoe khoang. Từ khi xuyên không đến nay, cậu đã cảm thấy hệ thống này rất thừa thãi, ngoài việc giải khuây ra thì không có bất kỳ tác dụng nào.
Hiện tại mình đã thích nghi với cuộc sống ở thế giới khác này, lại càng không có hứng thú với cái gọi là chức năng nâng cấp của hệ thống.
Cuộc sống của Hạ Dương hiện tại vô cùng quy củ, mỗi ngày không phải đúng giờ lên xuống lớp, thì là tăng độ hảo cảm của Thẩm Độ Hàn, hoặc là quan tâm anh trai Trưởng Đế Khanh, đối tượng nhiệm vụ của mình. Chẳng có chuyện gì đáng lo cả.
Quả thực là những tháng ngày yên bình đến không thể yên bình hơn được nữa.
Vô tri vô giác, đã đến ngày thi cuối kỳ của trường.
Nguyên chủ vốn là một học sinh dốt dựa vào quan hệ để vào, lại không màng việc học, một lòng theo đuổi đàn ông, việc vắng mặt trong kỳ thi, sau đó đi cửa sau để thi lại mà không bị trượt môn, đó là chuyện thường ngày, không hề che giấu việc mình mang danh "có quan hệ" nhưng không có năng lực.
Nhưng Hạ Dương đến đây, cậu lại không định tiếp tục như vậy nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!