Chương 47: Làm màu là nghề của anh

Sau khi an toàn rời khỏi, Vương Bưu mới bĩu môi: "Tôi đến công ty hai, ba năm rồi mà có thấy cô tới chỉ đạo công tác lần nào đầu…"

Cũng là bảo vệ nhưng Mạc Phong người ta thì được gái đẹp bám lấy, còn nhìn lại bản thân gã thấy mấy chục nồi bánh chưng qua đã sống hoài sống phí rồi!

Trong văn phòng trêи tầng cao nhất của tập đoàn Kim Tư Nhã.

"Sếp, anh ta tới rồi!", thư ký khẽ gõ cửa báo cáo.

Mục Thu Nghi xoay ghế lại: "Bảo anh ta vào đây!"

Nhưng thư ký còn chưa quay người lại, Mạc Phong đã bỉ ổi lấn vào trong: "He he, vợ nhớ anh rồi hả? Chẳng phải buổi sáng chúng ta mới gặp nhau ở nhà sao, mới xa anh vài giờ mà đã nhớ như cách ba thu rồi hả?"

Thư ký lấy làm lạ, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Lần đầu nhìn thấy có một tên đàn ông dám mồm mép như thế này trước mặt tổng giám đốc.

Thậm chí cô ta còn cảm thấy bầu không khí sặc mùi thuốc súng.

"Cô ra ngoài trước đi, tôi gọi anh ta tới có chút chuyện!", Mục Thu Nghi nén lửa giận nói.

Cô thư kí kia đã muốn đi từ sớm rồi, mẹ kiếp, đứng ở đây khó thở quá

Sau khi đóng cửa lại, Mạc Phong nở nụ cười bỉ ổi: "He he, mấy ngày trước anh còn nói trong vòng một tháng sẽ khiến em yêu anh, bây giờ mới ba ngày đã khuất phục trước sức quyến rũ của anh rồi sao? Nào, vợ hôn anh cái nào!"

Nói rồi Mạc Phong nhằm mất lại, chu môi lên sáp lại gần Mục Thu Nghi.

Nhưng một giây sau.

"Á!"

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp tòa nhà, nhưng lần này tiếng kêu không phải của Mục Thu Nghi mà của Mạc Phong.

Lúc này, trong văn phòng.

Mạc Phong chu mỗi sáp lại nhưng trước mặt anh là một chậu xương rồng

Gai xương rồng châm đầy miệng anh.

Mục Thu Nghi cũng không nhịn được, bật cười ha hả: "Để xem sau này anh còn dám làm loạn nữa không! Trước đây tôi đã nói rồi, không được gọi tôi là vợ ở công ty! Đáng đời!"

"Đôi môi gợi cảm của anh đã bị gai châm nát bét rồi, em đối xử với chồng mình vậy đấy à?", Mạc Phong ấm ức dụi mắt. Nhưng một giây sau anh đã cười đê tiện: "Nhưng anh thích em nghịch như vậy!"

"Anh thích bị ngược đãi hả?", Mục Thu Nghi bất lực gầm lên.

Bó tay với gã này, nếu mà được thì cô thật sự muốn xách dép lên vả cho anh vài phát.

Này thì đắc ý à!

Mạc Phong nhổ từng chiếc gai cầm trêи miệng ra: "Xuýt… đau chết anh rồi! Mà này vợ, em bảo anh lên đây làm gì vậy?"

"Tối nay tôi có một bữa tiệc xã giao, tôi muốn anh đưa tôi đi!", Mục Thu Nghi nghiêm mặt nói.

"Hì hì, vợ muốn anh tới giúp em giữ thể diện đúng không? Em tìm đúng người rồi đấy, nhan sắc của chồng em trêи giang hồ không ai có thể sánh kịp!"

"Không, tôi muốn anh làm tài xế cho tôi!"

Mẹ kiếp, tốt xấu gì mình cũng là Binh Vương cấp thần, mà cô ấy thà để mình làm tài xế cũng không chịu cho mình đi tiệc xã giao với cô ấy.

Trong lòng cô ấy, mình tệ đến vậy sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!