An Nhiên chỉ vào huy hiệu trêи ngực Mạc Phong, đó là huy hiệu của tập đoàn Kim Tư Nhã.
Mạc Phong không khỏi day huyệt Thái Dương, lại là một cô nàng tinh quái rồi! "Anh đừng quên, có một ngành nghề chuyên tìm kiếm thông tin về người khác đấy", An Nhiên chống tay lên bàn, bờ ʍôиɠ đầy đặn vểnh lên, khiến đám đàn ông phía sau nhìn mà chảy máu mũi.
Đó là công an mạng!
Chỉ cần truy cập vào video từ camera là sẽ biết được thông tin của anh. TruyenHD
Vì khi vào công ty làm, Mạc Phong đã đăng ký bằng chứng minh thư ở bộ phận tài chính nên An Nhiên dễ dàng tìm ra anh.
Không ngờ ân nhân lại làm cùng công ty với cô ta, có lẽ đây chính là duyên phận do cõi u minh sắp đặt nhỉ.
Một ngày trước sinh nhật, cô ta còn kêu ca rằng chẳng biết có phải Nguyệt Lão đã cầm tơ hồng của cô ta đi buộc cua rồi không.
Kết quả hôm sau cô ta lại gặp được chuyện này, trước kia cô ta không tin vào số phận nhưng giờ thì có rồi đấy!
Mạc Phong ho khẽ, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Thật ra cô không cần để ý đến chuyện đó quá đâu, nếu là người khác thì tôi vẫn cứu mà".
"Tôi biết, nhưng tôi đâu chạy tới đây để tìm anh, tôi cũng làm ở công ty này", An Nhiên vén tóc lên, nhẹ nhàng ngồi vào chỗ đối diện anh.
Cô ta tiện tay lấy hộp cơm của mình ra, bên trong có cá hố, tôm hùm, thịt kho tàu…
Mạc Phong nhìn mà chảy nước miếng, cùng là đi làm mà khác nhau quá đi thôi.
"Anh ăn cùng tôi nhé, nhiều đồ ăn lầm… An Nhiên ngượng ngùng cúi đầu, nói khẽ
Đây là lần đầu tiên cô ta mời đàn ông ăn cơm, hơn nữa còn để người ta ăn chung hộp cơm với mình, tim cô ta cứ đập thình thịch.
Mạc Phong gãi đầu: "Nếu cô không ngại..
"Không ngại!"
Anh còn chưa dứt lời, An Nhiên đã nói ngay, như thể đang rất nôn nóng.
Chết tiệt!
Sự rụt rè của con gái đầu rồi?
"Đúng rồi, giờ cô ổn rồi chứ?", Mạc Phong mỉm cười.
Trước đó anh cho cô ta uống nhiều nước như thế, cuối cùng cũng nôn hết ra, nhìn nét mặt cô ta thì chắc không có gì đáng ngại.
An Nhiên vội lắc đầu: "ổn rồi, nhờ anh cả đấy, tôi cũng không biết phải cảm ơn anh thế nào. Hay sau này ngày nào tôi cũng mang cơm cho anh nhé?"
Khụ khụ…
Mạc Phong vừa uống canh, tí thì sặc luôn.
"Không cần không cần đâu, phiền phức lắm, hơn nữa không phải ngày nào tôi cũng ăn ở căn tin", anh vội vàng xua tay từ chối.
"Cũng không sao, hôm nào tôi mời anh đi ăn vậy".
Mạc Phong đã nhận ra cô gái này rất cứng đầu! Nếu anh từ chối cô ta lần này, chắc chắn cô ta sẽ mời thêm lần nữa.
Hết cách rồi, gái đẹp mời ăn cơm, nào có lý do từ chối chứ.
Nhưng Mạc Phong chỉ đồng ý là sẽ đi ăn với cô ta, xem như cho cô ta cơ hội bảo đáp chuyện hôm nay.
Chứ anh không nói là ăn hôm nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!