"Sao thế, mọi người không tin anh à?", Mạc Phong khoanh tay, cười khẽ.
Vương Bưu vội xua tay, cười khổ: "Nào có, bọn em không tin anh Mạc thì tin ai? Có câu nói kia của anh Mạc là đủ rồi, các anh em đừng lo lắng nữa!"
"Nhưng sao mọi người không báo cáo chuyện này với cấp trên? Dám thu phí bảo kê ở công ty, đúng là không thể tưởng tượng nổi!", Mạc Phong hơi nhíu mày, trầm giọng nói.
Không ngờ trong công ty của vợ anh lại có khối u ác tính thế này.
Mọi người đều ủ rũ cúi đầu.
"Sao thế, nét mặt kiểu gì vậy? Có chuyện gì thì cứ nói đi!", Mạc Phong vỗ vai Vương Bưu, an ủi.
"Anh Mạc… Thật ra… bọn em đã bị chậm lương hai tháng rồi.., gã lúng túng gãi đầu, cười khổ.
"Gì cơ?"
Bị chậm lương hai tháng á?
Tập đoàn Kim Tư Nhã là công ty niêm yết, sao có thể tồn tại chuyện nợ lương kiểu này được.
Nếu có chuyện này thật thì thông tin tiêu cực đã bị lan truyền khắp nơi từ lâu rồi.
Hơn nữa nếu đã chậm lương hai tháng, sao đám người này vẫn còn ở đây chứ?
Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu Mạc Phong: "Sao lại thế? Vợ anh nợ tiền các chú à?"
"Không không không, tổng giám đốc không nợ tiền bọn em, nhưng lương của bọn em bị bộ phận tài chính giữ lại", Vương Bưu lắc đầu với nụ cười khổ.
Bộ phận hành chính và bộ phận tài chính có liên quan đến nhau, bộ phận tài chính sẽ phát lương theo điểm chấm công của bộ phận hành chính.
Công ty có quy định cấp dưới phải chào hỏi khi gặp cấp trêи, điều đó giúp công ty phát triển tốt.
Nhưng tháng trước, vì trời lạnh quá nên hai bảo vệ trực bên ngoài không kịp chào hỏi dì út của thanh niên tóc vàng vừa rồi. Cô ta chính là phó giám đốc bộ phận hành chính.
Cô ta nói họ không tôn trọng cấp trêи, trừ một tháng lương.
Lần trước không chào cấp trêи nên bị trừ một tháng lương, còn lần này thì đánh thắng tay…
Nghe Vương Bưu nói xong, Mạc Phong không khỏi siết chặt nằm tay.
Rầm…
Anh tức giận vỗ bàn: "Quá đáng thật, cô ta là cái thá gì chứ, không ngờ dám giở trò trong công ty. Phí an dân gì đó cũng do cô ta đặt ra à?"
"Suyt, anh nói nhỏ thôi, nghe nói người phụ nữ kia có gia thế ghê gớm lắm, ngay cả tổng giám đốc cũng không dám trực tiếp gây chuyện với cô ta!", Vương Bưu thở dài, ra hiệu Mạc Phong im lặng rồi nói khẽ: "Cô ta rất tham tiền, ngoài phí an dân ra còn có đủ loại phí tào lao, mỗi tháng một trò mới".
Lúc này, trong phòng họp ở tầng cao nhất của Kim Tư Nhã.
"Có chuyện gì vậy, tháng trước chúng ta lỗ hơn một triệu ư? Dòng tiền mỗi ngày lên đến hơn ba trăm triệu mà vẫn lỏ? Ai đó có thể giải thích cho tôi không hả?", Mục Thu
Nghi đập xấp tài liệu lên bàn, quát khẽ.
Giọng điệu cô nghe như đang chỉ chó mắng mèo.
Tô Nguyệt gõ nhẹ lên bàn: "Bộ phận tài chính không định giải thích à?"
"Tổng giám đốc, bộ phận tài chính chúng tôi vẫn luôn giải ngân theo giấy tờ, về phần tại sao lại lỗ, tôi cũng không rõ khâu nào đã gặp vấn đề nữa", một người phụ nữ mập đeo kính cúi đầu, cười khẽ.
Trông cô ta như đang nhận sai, nhưng ai cũng thấy cô ta đang mỉm cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!