Chương 4: Lưỡi đao mạnh nhất trở về

Không chỉ có gã trung niên đeo xích sắt quỳ xuống, đám đàn em của gã cũng nhũn chân ra, "Về nói cho anh Lượng gì đó của mày, cô ấy là người phụ nữ của tao. Muốn động vào cô ấy thì tìm tao!",

Mạc Phong túm chặt cổ áo gã trung niên: "Nhớ kỹ tên tạo và bài học tao tặng mày! Tạo tên là Mạc Phong!

"Cut!"

Đám người kia đột nhiên như bị điểm huyệt, hồn vía lên

Gã trung niên đeo xích sắt sợ xanh mặt.

Nghe Mạc Phong nói vậy, tất cả đều chạy trối chết, không ai dám quay đầu lại.

Mọi người xung quanh đều sợ ngày người. "Đi… đi rồi sao?", Mục Thu Nghi kinh hãi nói.

Mạc Phong cười xấu xa: "Ha ha, vợ yên tâm, có anh ở đây không ai dám bắt nạt em đâu!"

"Hừ, không được gọi tôi là vợ!", lời nói của cô như đang làm nũng khiến mọi người trợn tròn mắt.

Các nhân viên lễ tân trong sảnh chính và đảm bảo vệ bị Mạc Phong đánh nhừ tử không bò dậy nổi đều kinh ngạc hả hốc mồm. "Trời má, chủ tịch của chúng ta làm nũng kìa!"

"Chẳng lẽ anh ta thực sự là chồng của chủ tịch sao?"

"Tôi thấy không sai đâu. Hỏng rồi, vừa rồi tôi còn coi thường anh ta, liệu tôi có bị đuổi việc không đây?"

"Vừa nãy tôi dám đánh chồng của chủ tịch, đúng là tôi đáng muốn chết! Tiền thưởng của tôi huhu!"

"Anh muốn làm gì?"

"Đương nhiên là dọn vào ở rồi. Chỉ còn một tháng nữa, em không định cho anh thể hiện chút à?"

Mục Thu Nghi bắt đầu dao động. Nếu anh vào ở thì sau này không cần lo bóng đèn hỏng không có người sửa nữa nhỉ? Bồn cầu tắc cũng không sợ không có người thông? "Đây là chìa khóa dự phòng của nhà tôi, tôi sẽ khiến anh cam lòng chịu thua!", cô lấy chìa khóa trong túi ném cho Mạc Phong, giận dỗi nói.

Anh đón lấy chìa khóa, tặng cho cô một nụ hôn gió: "Tạm biệt vợ nhé!"

"Anh định đi đâu?"

"Anh chưa đi mà em đã không nỡ rồi à? Xem ra em sắp yêu anh rồi!"

"Cút!"

Trời ạ, kiếp trước cô đã gây tội gì để gặp phải đồ mặt dày như anh vậy hả?

Cố nhịn nào, một tháng sẽ qua nhanh thôi!

Lúc này ở một câu lạc bộ tư nhân cao cấp của Giang Hái.

Một người đàn ông mặc vest đi giày da vừa cầm chuỗi tràng hạt vừa day day huyệt Thái Dương: "Mày nói là bên cạnh Mục Thu Nghi xuất hiện một thằng nhóc? Lai lịch thế nào?"

"Tạm thời… vẫn chưa biết được. Nhưng mà người kia rất đáng sợ, ánh mắt tràn ngập sát khí, chắc chắn không phải người thường!", gã trung niên đeo xích sắc quỳ xuống sợ hãi nói.

Choang!

Người đàn ông mặc vest ném thẳng ly rượu vang trong tay xuống đất. "Vô dụng! Đúng là một lũ vô dụng! Tao nuôi chúng mày để làm gì? Lai lịch của đối phương ra sao cũng không biết còn dám vác mặt về đây! Ném xuống biển cho tao!"

Mấy gã đô con đi vào lôi gã trung niên đeo xích sắt ra ngoài. "Anh Lượng, em vẫn còn lời muốn nói. Người kia gọi Mục Thu Nghi là vợ, quan hệ của bọn họ không hề bình thường. Em đã khai hết những gì em biết rồi, xin anh hãy tha cho em. Em còn bố mẹ già và con nhỏ, không thể chết được!"

Người đàn ông được gọi anh Lượng kia chậm rãi đứng dậy: "Thật thú vị! Dám tranh giành phụ nữ với tao! Đánh gãy một chân của ông ta rồi đuổi đi!"

"Cảm ơn anh Lượng, cảm ơn anh! Á!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!