Sau cái tát đó, cái ʍôиɠ của chú chó Bull run lên một chút.
"Nhìn mày đi, mập lên rồi đấy, sau này còn về châu Âu thế nào được?"
Chú chó Bull dường như nghe hiểu được một chút, nó sủa một tiếng và nóng nảy đứng lên, lúc đi nó còn trừng mắt nhìn anh một cái.
Ngoại trừ việc không nói chuyện được ra thì suy nghĩ của anh chàng này cũng gần giống như con người.
Trước tiên Mạc Phong đứng dậy sửa sang, dù chỉ là một bảo vệ con con thôi nhưng vẫn cần phải có hình tượng!
Sáng sớm anh đã vào nhà vệ sinh bắt đầu cạo râu, đánh răng rửa mặt.
Một lúc sau, trêи tầng hai cũng có tiếng sột soạt.
Cánh cửa phía Nam mở ra, Tổng Thi Vũ mặc một bộ đồ ngủ màu hồng bước ra ngoài với vẻ buồn ngủ: "A, đại tiểu thư của mình ơi, cậu dậy sớm thể làm gì?"
Lúc này, cánh cửa phía Đông cũng mở
"Cậu đang nói cái gì vậy, không phải mình cũng vừa mới tỉnh dậy thôi sao?", Mục Thu Nghi cũng ngáp một cái, vẻ mặt mộng du.
"Vậy thì ai đang ở trong bếp?", Tống Thi Vũ uể oải gãi đầu rồi nói.
Trong chốc lát.
Hai người phụ nữ trở nên tỉnh táo hơn một chút, cùng đưa mắt nhìn nhau rồi ánh mắt đều hướng về phía phòng bếp.
Mạc Phong bước ra khỏi phòng bếp, hai tay bưng hai đĩa thức ăn: "Dậy rồi đấy à? Mau xuống nhà ăn cơm đi!"
Bánh mì, sữa nóng, trứng gà, còn có cả thịt xông khói.
Món trứng chiên trêи đĩa này khiến hai người phụ nữ càng thêm bối rối.
Chiên trứng rất đơn giản nhưng làm sao để chiên được trứng hình trái tim như thế này chứ?
"Được đó nha, món trứng chiên này khá đẹp mắt đấy! Xem ra anh đúng là cũng biết tán gái đấy!", Tống Thi Vũ nhìn Mạc Phong rồi lại nhìn Mục Thu Nghi cười đều.
"Cậu im ngay, nhiều đồ ăn như vậy mà vẫn không ngăn được cái miệng của cậu sao?", cô trừng mắt nhìn Tổng Thi Vũ rồi cáu kỉnh nói.
Đúng vào lúc cô đang chuẩn bị ăn thì Mạc Phong đã cầm cái đĩa trước mặt cô mang đi mất.
Anh nhếch mép cười nói: "Vợ à, cái này không dành cho em, bữa sáng của em ở đây cơ!"
Nói rồi anh lại bưng một cái đĩa khác từ trong bếp và bước ra: "Bít tết sốt tiêu đen, tôm Argentina và một cốc ngũ cốc giàu canxi!"
"Chà! Tại sao cùng là bữa sáng mà đãi ngộ lại khác nhau lớn như vậy?", Tống Thi Vũ ngạc nhiên tròn xoe mắt nói.
Mạc Phong quay đầu nhướng mày: "Có đố kỵ thì cũng đi tìm bạn trai đi. Có điều một người đàn ông vừa đẹp trai vừa tài giỏi, vừa giỏi ngoại giao và làm được việc bếp núc, văn võ song toàn như tôi sợ là chỉ có vợ tôi mới xứng đáng có được thôi".
"Anh……
Tống Thi Vũ tức sùi bọt mép, mới sáng ngày ra đã phải nhìn bọn yêu nhau rồi!
"Thôi được rồi, dạo này tôi đang giảm cân, Thi Vũ ăn đi!", Mục Thu Nghi đẩy cái đĩa qua và cười khúc khích.
Tống Thi Vũ phấn khích vỗ tay: "Thật sao? Vậy thì mình không khách sáo nữa!"
Mạc Phong còn định nói gì đó, nhưng động tác của người phụ nữ này quá nhanh, anh còn chưa kịp nói gì, Tống Thi Vũ đã bưng đĩa thịt bò đi mất.
Lúc này, bên trong một ngôi nhà nhỏ ở phía Nam thành phố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!