Mạc Phong chỉ yên lặng gật đầu, Phương Chính chợt sầm mặt.
"À cái đó…nếu như cô đã có chuyên gia ở đây rồi thì tôi về trước vậy", Phương Chính nói với vẻ ngượng ngùng.
Mục Thu Nghi chỉ ậm ừ và không nói gì thêm.
Phương Chính rời đi nhanh như bỏ chạy, ở lại đây thêm một giây thôi anh ta cũng cảm thấy như bị sỉ nhục.
Rõ ràng bên cạnh có một chuyên gia tuyệt vời như vậy rồi, có thể tìm ra ngay chiếc máy nghe lén mà không cần phải dùng đến thiết bị thăm dò gì, không biết tìm anh ta đến để làm gì, làm nền cho gã đó ngầu hơn hay sao?
Nghĩ đến đây, Phương Chính càng chạy nhanh hơn.
Cả phòng đều yên lặng, Mục Thu Nghi cũng không dám nói tùy tiện nữa, thậm chí trong đầu còn đang suy nghĩ xem mình có nói bí mật công ty nào trong khoảng thời gian này hay không.
"Trong nhà thực sự vẫn còn sao?" Tống Thi Vũ ngạc nhiên hỏi.
Mạc Phong gật đầu: "Nếu không phiền, tôi có thể giúp cô tìm!"
"Vậy còn ngẩn ra đó làm gì, mau đi đi!", Mục Thu Nghi thúc giục.
Giờ đây, cô không còn thấy an toàn trong chính ngôi nhà của mình, cô luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình từ máy tính.
"Ha ha, bây giờ em mới biết là chồng mình còn có ích đúng không?", Mạc Phong chớp mắt nhếch mép cười.
Sau đó anh liền huýt sáo, con chó Bull đang ngủ trong sân ngay lập tức lao vào.
"Đi thôi, anh Hai! Làm chuyện đàng hoàng đi!"
"Gâu."
Sự kết hợp tuyệt vời này một lần nữa làm mới tam quan của Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ.
Một người một chó phân công rõ ràng, mỗi người tìm kiếm ba phòng ngủ, tất cả những gì tìm thấy sẽ ném xuống từ tầng hai.
Chỉ trong vòng mười phút, bao nhiêu thứ lớn nhỏ đều bị ném trêи mặt đất.
"Nhiều vậy sao!", Tống Thi Vũ kinh ngạc thốt lên: "Con gấu này của tôi bị làm sao?"
"Vấn đề lớn nhất chính là con gấu này của cô, còn làm sao nữa? Cô nhìn mắt nó đi!", Mạc Phong giang hai tay cười tủm tỉm.
Hai cô gái đi đến trước mặt con gấu và cứ nhìn chằm chằm vào nó hàng chục giây.
Đột nhiên……..
"Cái này … con mắt này có thể cử động! Làm sao nó có thể cử động được?", Tống Thi Vũ ném con gấu ra ngoài như thể đang sợ hãi.
Lúc này Mạc Phong nhìn quanh một vòng để xác nhận không có sai sót gì rồi mới từ trêи lầu hai chậm rãi bước xuống: "Con mắt đó là camera lỗ kim, nói không chừng tất cả những việc xấu mà cô làm trong phòng đều bị nhìn thấy hết rồi!"
"Hả? Vậy chẳng phải tôi thay đồ cũng bị nhìn thấy hết rồi sao?", Tổng Thi Vũ kêu lên, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi.
"Chuyện này thì cô yên tâm, dù sao thân hình này của cô đến tôi còn không có hứng thú, chắc là người khác cũng vậy thôi!", anh thản nhiên giang tay ra trêu chọc.
Không có hứng thú!
Bà đây muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thân hình có thân hình, muốn năng lực có năng lực!
Vậy mà lại nói là không ai có hứng thú!
"Tôi giết anh!", Tống Thi Vũ nổi cơn tam bành đến mức nhảy bổ về phía Mạc Phong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!