Chương 34: (Vô Đề)

"Làm ơn, tôi không nhìn thấy gì cả, đừng đổ oan cho tôi chứ!", Mạc Phong đứng trêи ban công cười khẩy.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thi Vũ bỗng trở nên đỏ bừng: "Khốn kiếp, anh còn muốn nhìn thấy nữa hả? Hơn nữa ai mà biết anh có nhìn thấy hay không? Tự trong lòng anh biết rõ!"

Mục Thu Nghi cúi đầu khẽ thở dài: "Tôi đã cân nhắc rồi… Có lẽ anh vẫn nên chuyển ra ngoài ở đi. Anh yên tâm, chi phí sẽ do công ty chi trả!"

Cô đã suy nghĩ về điều này, để Mạc Phong sống ở đây vẫn có chút bất tiện.

Mạc Phong nghe vậy thì hơi ngẩn ra, anh quay người lại nhếch mép cười đều với Mục Thu Nghi: "Vợ à, em như vậy là không đúng rồi, không thể bởi vì anh hôn em một cái thì liền đuổi chồng mình ra khỏi cửa được. Có phải em sợ sau một tháng nữa sẽ bị lún sâu vào tình yêu với anh phải không? Chuyện tình cảm tuyệt đối đừng có kìm nén, càng kìm nén càng khó chịu đấy!"

"Hôn…", Tống Thi Vũ kinh ngạc nhìn hai người, vẻ mặt càng thêm kỳ quái.

Mục Thu Nghi không nhịn nổi cơn tức giận trong lòng: "Im miệng! Đây là nhà của tôi, tôi cho ai ở thì người đó ở! Lập tức thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây cho tôi!"

Nhất định phải giữ vững lập trường của mình, nhất định!

"Úi chao, vợ à! Em nghe anh nói đã, có lẽ sau khi nói xong em sẽ cầu xin anh ở lại đây cũng chưa biết chừng!", Mạc Phong nhìn Mục Thu Nghi với điệu cười xấu xa.

Trong mắt anh lộ ra hai trăm phần trăm sự tự tin.

Điều này khiến Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ không khỏi liếc nhìn nhau.

Rốt cuộc gã này đang làm cái quái gì vậy?

"Hừm, không thể nào, không ai có thể khiến tôi thay đổi quyết định!", Mục Thu Nghi ngẩng đầu ngạo nghễ và khịt mũi.

Tên khốn này lại dám cướp đi nụ hôn đầu đời của mình!

Nếu không dạy cho anh ta một bài học, thực sự không biết ai là bà chủ còn ai là người làm công ăn lương đây!

Tống Thi Vũ cũng trợn mắt nhìn Mạc Phong: "Xem anh còn giở được trò gì. Tính tình của Thu Nghi tốt như thế mà còn bị anh chọc cho tức chết, thật đúng là chỉ có anh thôi!"

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng "Người phụ nữ chỉ có ngực không có eo, ngoài cái ʍôиɠ ra thì là cái đít này im ngay miệng lại cho tôi!", Mạc Phong trừng mắt nhìn Tống Thi Vũ, lời nói của Mạc Phong như tràng súng liên thanh khiến cô ấy nhất thời cứng họng.

Anh chưa bao giờ thua khi đấu võ mồm, đấu võ thuật cũng vậy!

Lúc này Mạc Phong mới duỗi tay mình ra: "Nhìn xem đây là cái gì?"

"Cái cúc trêи khăn tắm, thì đã làm sao?", hai người phụ nữ đồng thanh.

Tống Thi Vũ không thể quen thuộc hơn với cái cúc này, nó được tháo ra khỏi chiếc khăn tắm của mình.

Anh dùng bóp mạnh cái cúc, póp…

"Giờ nhìn lại xem?", Mạc Phong đưa bàn tay với mảnh vỡ của chiếc cúc áo ra trước mặt hai người phụ nữ.

Lúc này, ánh mắt Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ sáng rực như ngọn đuốc, bên trong chiếc cúc áo này có dây điện, sợi dây đồng và một chiếc ăng

-ten nhỏ xíu!

Bất cứ kẻ ngốc nào cũng có thể đoán ra được đây là cái gì!

"Máy…máy nghe lén?", Mục Thu Nghi kêu lên.

Tống Thi Vũ giật lấy thứ trong tay Mạc Phong và nhìn kỹ hơn thì thấy có một con chip màu đen trong cái cúc áo.

"Thật sự là máy nghe lén? Tại sao lại có máy nghe lén trêи quần áo của tôi?", cô ấy kinh ngạc ngẩng đầu, hoảng sợ nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!