Câu lạc bộ Mộc Phong ở phía Nam thành phố.
Sau khi bị ông Tám cúp máy, Trần Lượng cứ khó chịu mãi.
"Mẹ nó! Tôi nể mặt ông thôi, ông già! Tôi nể mặt ông nên mới gọi ông là ông Tám, bằng không ông còn thua cả phân chó!", anh ta cầm cái cốc lên rồi ném mạnh xuống đất.
Đám người đứng cạnh lập tức run lẩy bẩy, tránh sang bên cạnh, không dám lên tiếng.
Có lẽ họ đều biết, nếu không để Trần Lượng trút giận xong, người gặp họa chính là họ.
Sau khi đập gần hết đồ đạc xung quanh, Trần Lượng quay đầu lại, nhìn về phía một món đồ bằng sứ Thanh Hoa.
"Đừng đừng đừng, cậu Trần, đây là đồ của vua Càn Long, làm bằng sứ Thanh Hoa ở trấn Cảnh Đức, trị giá hơn triệu đấy! Anh đừng kϊƈɦ động!", một đàn em vội bước đến, giữ lấy anh ta rồi hô lên.
Chủ nhân của họ có một tật xấu, cứ tức giận là lại ném đồ.
Trước kia trong phòng có đủ loại bảo vật, giờ đã bị đập gần hết rồi, thứ đáng giá duy nhất chỉ còn mỗi món đồ sứ Thanh Hoa thời Càn Long này thôi!
Trần Lượng đá hắn ta ngã lăn ra đất: "Mẹ nó, rốt cuộc là tại sao! Chỉ đối phó với một người phụ nữ thôi mà phải tốn công như thế. Tôi nuôi các anh để các anh giúp đỡ tôi, nhưng các anh chỉ biết trơ mắt nhìn nhau, toàn đồ ăn hại!"
"Cậu chủ, theo tôi biết, những lần thất bại của chúng ta chủ yếu đều do một người, giờ người đó đang làm bảo vệ ở tập đoàn Kim Tư Nhã, hơn nữa còn có quan hệ khác thường với cô cả Mục, chúng ta…"
Người đàn ông trung niên này chưa dứt lời, Trần Lượng đã rút dao găm trong tay áo ra, cắm thẳng lên bàn: "Chỉ có đồ ăn hại mới liên tục viện cớ! Nhìn các anh xem, chỉ một tên bảo vệ đã khiến các anh gặp khó khăn đến thế à? Tôi không tin ở Giang Hải này, có chuyện mà Trần Lượng tôi không làm được! Thay vì dựa vào các anh, không bằng dựa vào chính tôi!"
Mọi người đều cúi đầu, xấu hổ đến mức không nói nên lời.
Lúc này, ven hồ.
Mạc Phong hút hết điếu thuốc cuối cùng trong bao, thở hắt ra.
Anh bỗng nhìn về phía sân thượng của tòa nhà cao chừng hai mươi tầng ở bên phải.
"Sát khí? Chẳng lẽ mình cảm nhận sai ư?", Mạc Phong hơi nhíu mày, lẩm bẩm.
Anh nhìn chằm chằm vào tòa nhà kia mười mấy giây, không cảm nhận được sát khí vừa nãy nữa.
Chỉ cần họ định giết ai, dòng khí quanh người họ sẽ có sự thay đổi, khoa học giải thích đây là sự thay đổi từ trường trêи cơ thể người.
Thế nên khi con người luyện võ đến cấp bậc nhất định thì sẽ cảm nhận được sự đe dọa đang ẩn nấp trong bóng tối.
Ở một góc khuất trêи sân thượng tòa nhà kia, một người áo đen đang dán sát vào tường.
"Mình đã cố gắng che giấu sát khí, hơn nữa khoảng cách xa như thế nhưng cậu ta vẫn nhận ra, đúng là thú vị thật!", người áo đen nhếch môi, cười gượng.
Lúc này, trong biệt thự Nam Sơn.
Mục Thu Nghi mở cửa rồi nghẹn ngào chạy về phòng.
"Nghi Nghi, cậu về rồi à? Lấy giúp mình khăn tắm ở sofa với", Tống Thi Vũ trong phòng tắm nói với ra.
Rầm…
Nhưng không ai trả lời cô ấy, chỉ có tiếng sập cửa.
Trong lúc cô ấy đang buồn bực, tiếng mở cửa lại vang lên.
"Cô cả của mình ơi, rốt cuộc cậu đang làm gì thế, mở cửa đóng cửa vui lắm à?", Tống Thi Vũ trong phòng tắm nói bằng giọng trêu ngươi.
Mạc Phong sững sờ đứng ở phòng khách, không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!