Loạn rồi…
Mạc Phong thở dài thườn thượt, chẳng lẽ anh cứ phải sống dưới cái bóng của Mãnh chắc?
"Không sao đâu, có anh ở đây, tất cả những kẻ ức hϊế͙p͙ em đều phải chết!", Mạc Phong vỗ nhẹ lên lưng Mục Thu Nghi, lạnh lùng nói.
Ông Tám hất văng chén trà đi: "Người đâu!"
Tay sai của ông ta ở tất cả các phòng ban trong tòa nhà lập tức ùa về tầng cao nhất như ong vỡ tổ.
"Thằng nhóc kia, tạo sẽ cho mày hiểu thế nào là gừng càng già càng cay!", ông Tám vỗ tay, nở nụ cười xấu xa.
Mạc Phong vỗ nhẹ lên vai Mục Thu Nghi: "Ngoan ngoãn chờ anh ở bên kia nhé".
"Ừm", Mục Thu Nghi khẽ gật đầu.
Mười mấy tên côn đồ ập vào như ong vỡ tổ, Mạc Phong đưa cô đến ghế sofa màu trắng ở bên cạnh, cười lạnh với tên trọc: "Đầu trọc, chăm sóc cô ấy tốt cho tạo, nếu cô ấy thiếu một cọng tóc, để xem tao có chặt mày ra không nhé!"
"Chuyện này. Tôi..", tên trọc ngơ ngác, hơi không nói nên lời.
Gã chỉ là một tên đàn em thôi mà.
Cửa bỗng bật mở, mấy chục người cầm tuýp sắt và hàng loạt công cụ đánh nhau xuất hiện.
Rất nhiều người đều nói đánh nhau không văn minh, nhưng với Mạc Phong, đó là một kiểu vận động để giải tỏa tâm trạng.
Đối với anh, đối thủ là một hay ba mươi người thì cũng như nhau, chỉ cần anh vẫn có thể chiến đấu, đến bao nhiêu đánh bấy nhiêu, càng đánh càng hăng!
Mạc Phong mở hết cúc ở tay áo mình ra, cảm thấy máu trong cơ thể bắt đầu sôi trào.
Lâu lắm rồi anh không thư giãn gân cốt, hôm nay đông người như thế, chắc đủ để anh chơi một lát rồi!
Nắm đấm của Mạc Phong tung bay, chân bước thoăn thoắt.
Anh lao thẳng vào giữa đám đông, ngoài đại sảnh vẫn liên tục có người xông vào.
Lúc này trong đại sảnh, thậm chí cả tòa nhà.
Đó chính là tiếng nứt xương, rắc…
Một người bay ra khỏi phòng họp, đập mạnh vào bàn thủy tinh.
Im lặng!
Dường như cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, người bị đánh bay nằm la liệt khắp đại sảnh, hành lang, trước quầy lễ tân.
Về cơ bản, họ đều mất sức chiến đấu chỉ sau một chiêu.
Trước quầy lễ tân, thời gian như ngừng lại, cốc nước trong tay nhân viên lễ tân xinh đẹp cứ treo lên giữa không trung chừng một phút.
Choang…
Cốc nước rơi xuống đất, phá vỡ sự yên tĩnh hiếm thấy này.
Mạc Phong nhẹ nhàng phủi tay, nhìn hai người duy nhất còn đứng trước mặt mình: "Bọn mày tự làm hay để tạo ra tay?"
"Cứ… chuyện nhỏ này cứ để chúng tôi tự làm!"
"Đúng đúng đúng, chúng tôi có thể tự xử lý!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!