Chương 30: (Vô Đề)

Một tay bóp cổ đối phương rồi ném thẳng xuống!

Bịch…

Căn phòng chợt rung lên.

Mã Lục còn định vùng vẫy, hắn vừa giơ lưỡi lê ba cạnh lên thì đã phịch…

Ngất ngay tại chỗ.

Quá trình chỉ xảy ra trong vòng mười giây nhưng lại khiến tất cả mọi người có mặt nghẹn họng nhìn trân trối!

Ông Tám ngồi trêи ghế thái sư cũng khẽ nhíu mày: "Nhóc con, bản lĩnh khá đấy! Có muốn tới làm việc ở công ty tao không?"

"Xùy, tôi đang làm bảo vệ ở tập đoàn Kim Tư Nhã, sao phải chạy tới chỗ quỷ quái này của ông?", Mạc Phong khinh bỉ hừ lạnh.

Nghe vậy, ông Tám nhếch mép cười gian tà: "Không hỏi lương bao nhiêu à? Nói không chừng mày sẽ dao động đấy!"

"Lương ở chỗ ông cao bao nhiêu chứ, ở chỗ tôi đến hơn ba nghìn một tháng đấy!"

Ông Tám phì cười: "Ba nghìn? Tao thêm một số 0 đằng sau nữa, thấy sao? Tới chỗ tao làm việc, mày cần gì có nấy, xe, nhà, tiền hay đàn bà đều đủ!"

Mục Thu Nghi nghe xong thấy hơi sốt ruột. Bây giờ cô mới phát hiện ra, tên nhóc này cũng có ích lắm chứ!

Thời điểm then chốt còn có thể ra mặt dẹp loạn. Đối phương muốn bỏ giá cao để mời anh về cho thấy anh đã khiến đối phương lo ngại. Nếu anh đi thật thì chẳng phải công ty sẽ gặp phiền phức nhiều hơn nữa sao?

"Không được! Anh không được đi! Tôi tăng lương cho anh, bốn nghìn một tháng!", Mục Thu Nghi giơ bốn ngón tay lên, nhìn Mạc Phong.

Ông Tám liếc mắt ra hiệu cho đàn em, mấy giây sau, tên đó lấy ra mấy xấp tiền dày cộp: "Tao cho mày hẳn bốn mươi nghìn một tháng! Chỉ cần mày tới đây thì vị trí tổng giám đốc là của mày!"

Ông ta nói xong, người đàn ông vốn dĩ ngồi ở vị trí tổng giám đốc kia lập tức đứng dậy, nhường ghế.

Không hấp dẫn lắm, nhưng có thể tạm thời giải quyết vấn đề cấp bách của mình.

"Chuyện này….", Mạc Phong gãi đầu do dự.

Mục Thu Nghi nghe vậy thì sốt ruột hơn: "Chỉ cần anh ở lại công ty thì tôi cho anh hôn một cái!"

"Hả?", mắt anh bỗng sáng rỡ, chợt quay đầu nói: "Vợ nói thật chứ?"

"Thật!", Mục Thu Nghi gật đầu.

"Chốt deal!"

Mạc Phong cười gian, hệt như đã đạt được mưu đồ xấu xa gì rồi vậy. Mục Thu Nghi chợt cảm thấy như mình vừa mắc bẫy.

Tuy bốn mươi nghìn đối với người bình thường là một số tiền kha khá rồi, nhưng đối với Mạc Phong, anh tùy tiện nhận một mối là đã được đến hàng chục triệu!

Nếu mà anh tiết lộ thân phận của mình, thì mấy ông lớn sở hữu tài sản hàng trăm tỉ sẽ ùn ùn kéo tới, có khi dẫm mòn cả thềm cửa cũng không có gì kì lạ.

Bốn mươi nghìn chẳng là cái thá gì so với một nụ hôn của Mục Thu Nghi, ha ha!

"Tôi là người làm việc rất nguyên tắc, không phải ai thấy tiền cũng sáng mắt như ông đâu! Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc là ông Tám còn có người chống lưng nhỉ? Hơn nữa còn trả thù lao hậu hĩnh cho ông, nếu không sao ông lại năm lần bảy lượt tới quậy tập đoàn Kim Tư Nhã được chứ?", Mạc Phong khoanh tay, khinh khỉnh nói.

Bốp… bốp…. bốp…

Ông Tám lười biếng vỗ tay: "Nhóc, bản lĩnh của mày mà để lãng phí trêи người đàn bà thì thật đáng tiếc! Thật ra hôm nay tao mời cô Mục tới là để bàn chuyện làm ăn!"

"Mời? Cách bàn chuyện làm ăn của ông Tám cũng đặc biệt thật đấy!", Mục Thu Nghi miệng lưỡi sắc bén, gương mặt xinh đẹp cũng lạnh lẽo như muốn đẩy người khác ra xa hàng nghìn dặm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!