Chương 22: Vì anh đẹp trai

Vốn dĩ cô tưởng hôm nay Mạc Phong tới bộ phận bảo vệ sẽ bị bài xích, bây giờ nhìn thấy tình hình này, chuyện gì đang xảy ra thế?

Lần trước vừa gặp đã choảng nhau, hôm nay lại choàng vai bá cổ kết nghĩa anh em!

Lúc trước Mạc Phong đánh bọn họ cũng cực kỳ nặng tay, đặc biệt là Vương Bưu đội trưởng đội bảo vệ.

Nhưng bây giờ chính Vương Bưu lại phục tên khốn này sát đất. Mục Thu Nghi cảm thấy mình nghĩ mãi không thông.

"Mạc Phong, anh nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Nói đơn giản, tổng quát!", Mục Thu Nghi khoanh tay đứng bên cạnh, bực bội nhìn anh.

Ánh mắt cũng lộ ra vẻ tò mò.

Có lẽ Mục Thu Nghi cũng không biết, khi một cô gái nảy sinh lòng tò mò về một chàng trai thì cũng tiến gần hơn đến việc yêu anh ấy! "Đều nhờ vợ quản lý hiệu quả…", Mạc Phong cười hì hì.

Chọc Mục Thu Nghi tức tối giơ chân đá anh: "Anh đứng đẳn lên chút! Nói thật!"

Mạc Phong khẽ họ, nuốt nước bọt.

"Em muốn biết thật à?"

"Đương nhiên! Nói mau!"

Anh thôi không đùa cợt nữa, gương mặt nghiêm túc

Bầu không khí trở nên yên tĩnh u ám. hån.

Mục Thu Nghi chợt thấy trong lòng căng thẳng, rốt cuộc tên này định nói gì vậy? "Vì anh đẹp trai đấy…"

Hu…

Quả nhiên, Mục Thu Nghi lại suýt ói máu, còn tưởng tên này định nói gì nữa chứ! "Anh không tự luyến thì chết à?", Mục Thu Nghi trợn mắt nhìn anh. Nếu ánh mắt có thể giết người thì cô thật muốn mổ đầu anh ra xem thử bên trong chứa gì.

Mạc Phong gian tà bước lên trước, nâng chiếc cắm thon gọn của cô lên: "Không chết, không yêu em mới chết!"

Mục Thu Nghi cũng á khẩu. Không biết cắm mình có sức hút gì mà dù đàn ông hay phụ nữ cũng đều thích nâng cắm cô.

Tất cả mọi người ở đại sảnh đều nhìn đến ngớ người, thằng nhóc này dám nâng cằm của tổng giám đốc

Đảm bảo vệ kia cũng nhìn đến há hốc mồm.

Ôi đm!

Đến tổng giám đốc cũng dám chọc, quan trọng là tổng giám đốc còn nhịn không nói gì.

Ngầu lòi!

Bọn họ chắc chắn phải nhận người đại ca này!

Nhỡ đâu sau này họ có thể theo đuổi được một cô nàng tổng giám đốc nào đấy thì sao. Đây chính là một câu chuyện truyền cảm hứng cho họ

Mục Thu Nghi cũng đã để ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng chín mặt, mặt đỏ lên tận mang tai.

"Bảo bọn họ đứng dậy đi!"

Mạc Phong ho khan một tiếng: "Được rồi, đứng dậy cả di!"

"Thế anh Phong đồng ý rồi đấy nhé?", Vương Bưu râu ria xồm xoàm như một ông chủ, bây giờ lại vui như một đứa trẻ.

Haiz…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!