Chương 14: Đánh nhau

Mặc dù Tô Nguyệt rất không muốn thừa nhận nhưng người đàn ông này có rất nhiều điều bí ẩn.

Cơ thể nhỏ gày nhưng mỗi tác da thịt đều ẩn chứa sức mạnh phi thường, nhất là những vết sẹo đáng sợ tối qua cô ta đã nhìn thấy.

Rốt cuộc anh đã gặp phải những gì?

Mạc Phong thấy Tô Nguyệt hé miệng, gương mặt méo xệch vì kinh ngạc.

Anh ném cái đỉnh nặng chín mươi kỉ lên trời, tay kia dễ dàng tiếp được.

Mọi người thấy vậy đều bị dọa sợ ngày người.

Không chỉ dùng một tay tiếp được, anh còn nâng đỉnh bằng hai ngón tay.

Nếu không phải tất cả đều từng thử nâng cái đỉnh này lên, chắc chắn sẽ cho rằng nó làm bằng nhựa.

"Sếp Tô, thế này vẫn chưa đạt sao?", Mạc Phong cười bỉ ổi nhìn Tô Nguyệt.

Mục Thu Nghi đứng cạnh cũng đau đầu nghĩ, không phải là đầu óc thiên tài à? Sao lại biến thành cao thủ võ lâm rôi?

Lúc này Tô Nguyệt mới lấy lại tinh thần, cảnh tượng Mạc Phong nâng cái đỉnh bằng hai ngón tay khiến cô ta cực kỳ sốc.

"Đạt!", Tô Nguyệt buồn bực tự nhủ phải nghĩ cách đuổi Mạc Phong đi. Nếu anh nói ra chuyện đêm qua, sau này cô ta không thể ở lại công ty được nữa.

"Vòng tiếp theo cũng là vòng cuối cùng, kiểm tra thể lực. Chỉ cần có thể kiên trì được ba phút trước tôi sẽ coi là dat!"

Mọi người dân chặt mặt lên người Tô Nguyệt, đánh giá từ đầu đến chân.

"Chậc chậc, đôi chân này quá hoàn mỹ, lại còn đi tất đen. Có khi ba giây tôi cũng không kiên trì nổi!"

"Tôi cũng thế, nhìn thôi đã rục rịch lắm rồi!"

"Không ngờ làm bảo vệ ở đây còn được ngắm gái đẹp. Đáng lắm!"

Gương mặt xinh đẹp của Tô Nguyệt lập tức lạnh xuống. Cô ta đang nói tới đánh nhau, rốt cuộc đám người vô sỉ này đang nghĩ gì vậy? "Ai lên trước?"

Một chàng trai trẻ để tóc đầu nấm cười bỉ ổi nói: "Những chuyện thế này nên để người trẻ như tôi lên trước Không biết sếp Tô…

Bop…

Cậu ta còn chưa nói hết câu đã bị Tô Nguyệt nghiêng người đá bay.

Cậu ta bị đá bay ra xa ba mét, ngất xỉu tại chỗ.

"Đồ vô dụng! Người tiếp theo!", Tô Nguyệt khinh thường hừ lạnh. Cô ta chưa từng nương tay với những kẻ có ý đồ bất chính với mình.

Hiện giờ mọi người mới biết biệt danh "Hoa hồng ác ma" không phải là hư danh, không ai dám trêu chọc cô ta nữa.

Rầm…

"Người tiếp theo! "Người! Tiếp Theo!

Tô Nguyệt nói chỉ cần kiên trì được ba phút trước cô ta là đạt. Nhưng chưa đầy hai phút sau đã có mấy người ngã la liệt trêи mặt đất.

"Toàn lũ vô dụng chỉ được cái mã ngoài. Không đánh nổi một đứa con gái như tôi thì các người bảo vệ công ty thế nào?" Tô Nguyệt đạp gót giày lạnh giọng nói.

Mạc Phong vươn vai cười xấu xa: "Có phải tôi trúng tuyển luôn rồi không?"

"Đừng có mơ, biết điều thì tự ngã đi, đừng để tôi đánh cho kêu cha gọi mẹ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!