Chương 10: (Vô Đề)

"Đứng đây chờ tôi!", Mạc Phong kéo Tô Nguyệt ra một góc bình tĩnh nói.

Tô Nguyệt lên tiếng châm chọc: "Được không thế?"

"Đàn ông không thể nói không được!"

Mấy thằng choai choai đầu xanh đầu đỏ thi nhau lao

Ai cũng cầm một con dao lưỡi cong quân dụng trong tới. tay. "Chém chết nó cho tao!", người đàn ông trung niên đeo kính tức giận rống lên.

Mạc Phong lại thong thả bước tới, đốt một điếu thuốc rít một hơi thật mạnh. "Dao không phải chơi như vậy đâu!"

Dứt lời, bóng dáng Mạc Phong lập tức biến mất.

Không phải anh đã thật sự biến mất mà là vì tốc độ quá nhanh mắt thường không theo kịp, nhanh như tia chớp.

Răng rắc

Tiếng xương nứt gãy vang lên chói tai, một bầu không khí kinh hoàng ập tới.

Không phải đảm người này đang bao vây Mạc Phong, anh mới là người bao vây bọn họ "Á!"

Gã đô con cuối cùng bị đá bay ra ngoài, quá trình đánh nhau kết thúc trong nháy mắt.

Thấy đám người nằm la liệt trêи đất rêи rỉ, người đàn ông đeo kính bắt đầu run rẩy. "Quỷ… có quỷ rồi. Sao người này lại lợi hại như vậy?"

Mạc Phong nhặt một con dao bị rơi dưới đất lên: "Mày tự làm hay tao phải giúp?"

"Thằng ranh, mày biết đắc tội với hội Hắc Long có hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?"

Mạc Phong giơ tay chém xuống. Người đàn ông đeo kính chỉ thấy ngực trái đau nhói, cúi đầu bàng hoàng nhìn thấy lưỡi dao đâm thẳng vào tim mình. "Thế mày có biết hậu quả khi chọc giận tao càng nghiêm trọng hơn không? Chỉ cần cắm dao sâu thêm một centimet nữa thôi, mày đã toi đời rồi!", Mạc Phong cười lạnh một tiếng khiến người ta rùng mình. "Cút!"

Sau khi Mạc Phong gầm lên, cả đám đều lồm cồm bò dậy, không còn khí thế phách lối như ban đầu mà nháo nhác chạy biến. Hiện giờ trong mắt họ chỉ còn sự sợ hãi tột cùng!

Sáng sớm ngày hôm sau. "Nước đầu… tôi muốn uống nước.

Trong khách sạn 7 Days Inn ở Giang Hải.

Tô Nguyệt nằm trêи giường, bờ môi khô khốc mấp máy nói mở, hàng lông mi dài khẽ run rẩy, khỏe mắt còn việt nước chưa khô.

Toàn thân cô ta đau nhừ tử, xương cốt rung rời.

Cô ta đang định ngồi dậy lại bị một đôi tay mạnh mẽ ôm vào lòng.

Cô ta đang định giãy giụa thì chợt nhớ ra đêm qua hai người điên cuồng như thế nào, thậm chí còn không biết đã làm bao nhiều lần. Tô Nguyệt cảm giác lúc ấy bản thân đã bất tỉnh.

Cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, trong đầu lại nhớ tới cơ thể linh hoạt như ma quỷ của anh, phảng phất như đã hằn sâu trong ký ức của cô ta.

Gương mặt xinh đẹp của Tô Nguyệt lập tức đỏ bừng.

Cô ta vốn chỉ định uống rượu thỏa thích một ngày, nào ngờ lại điên cuồng phóng túng với một người xa lạ suốt cả đêm.

Tô Nguyệt giơ tay muốn ôm Mạc Phong lại sờ thấy rất nhiều vết sẹo, có cả vết dao, vết đạn bắn. Vết thương trêи ngực anh dài khoảng mười centimet đã bắt đầu kết vảy, đây là vết thương trí mạng.

Rốt cuộc anh là người đàn ông như thế nào?

Mỗi một vết thương trêи người anh đều khiến Tôi Nguyệt giật mình kinh hãi. Chắc chắn anh có câu chuyện của riêng mình!

Cơ thể anh không quá cường tráng nhưng đem lại cảm giác mạnh mẽ tràn đầy năng lượng. "Tạm biệt. Mong sau này không cần gặp lại nữa!", Tô Nguyệt khẽ hôn lên mặt Mạc Phong rồi chậm rãi đứng dậy, nhìn ga giường lại không khỏi bật cười tự giễu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!