Sau khi nghĩ đến biện pháp này bọn họ lại cảm thấy không ổn, cho dù có thể làm như vậy nhưng ai sẽ ăn giùm bọn họ đây? Quả nhiên bọn họ không đoán sai, hai nữ nhân trước mắt rõ ràng là một đội.
Lại nói tiếp, nguyện ý gánh vác rủi ro cho đồng đội cũng không phải dễ dàng, vài người thực hâm mộ các nàng.
Tiêu Mộ Vũ muốn ngăn cản, nhưng Thẩm Thanh Thu căn bản không cho nàng cơ hội phản ứng.
Thẩm Thanh Thu buông cái muỗng ngăn chặn Tiêu Mộ Vũ duỗi tay lại đây, thấp giọng nói:
"Không tất yếu phải hai người chịu đựng, bắt buộc phải ăn, một mình chị ăn sẽ tốt hơn hai người đều ăn. Nếu chị xảy ra vấn đề, em còn có thể nghĩ cách cứu chị, nếu cả hai đều gặp chuyện làm sao bây giờ."
Tiêu Mộ Vũ biết Thẩm Thanh Thu nói chính là sự thật, nhưng sắc mặt của nàng vẫn có chút phức tạp, nhịn không được nói: "Để em ăn giúp chị không được sao?"
Thẩm Thanh Thu nhìn nàng bỗng nhiên cười khai:
"Không được, cái mũi của em rất linh, phỏng chừng nuốt vào sẽ rất khó chịu. Chị cũng không kén chọn, mặc kệ đây là thịt gì, ngay cả thứ khó ăn hơn chị đều nếm qua, không để bụng điểm này. Hơn nữa, chị hiện tại chính là một phế nhân, còn phải nhờ Mộ Vũ em bảo hộ chị đấy."
Nàng chỉ chỉ tay phải chính mình, nói xong tiếp tục cầm cái muỗng đem dư lại đều ăn xong rồi.
Chỉ là nàng luôn cảm thấy hương vị này có chút quen thuộc, bất quá xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, nàng vẫn không nói ra.
Vài người khác đều đang tự mình thôi miên, bắt đầu tiêu diệt thứ trong khay, hương vị đùi gà xác thực không tệ, nhưng vị thịt lại phi thường quái dị, ăn lên có chút chua xót, rất khó nuốt. Vài người ăn đến thẳng nhíu mày, trong lòng càng thêm cảm thấy ghê tởm.
Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn nhìn Thẩm Thanh Thu, cũng liền nhìn đến Chương Dương Phong duỗi tay lấy qua khay thức ăn của Dương Nhụy, thay Dương Nhụy ăn hết.
Dương Nhụy muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhấp môi không nói chuyện, biểu tình của cô ấy hiện giờ cũng không khác gì Tiêu Mộ Vũ bên này.
Chương Dương Phong động tác thực mau, trừ bỏ Tiêu Mộ Vũ, những người khác bận chiến đấu với thịt trong khay cũng không nhìn thấy một màn như vậy.
Tiêu Mộ Vũ bỗng nhiên nhớ tới chuyện phát sinh ở sảnh đường, lúc búp bê Tây Dương xuất hiện, Chương Dương Phong lui về sau không phải ngẫu nhiên, chính là đi bảo vệ Dương Nhụy, cho nên mới chắn phía trước cô ấy. Như vậy trừ bỏ nàng cùng Thẩm Thanh Thu, bọn họ cũng là một đội?
Tiêu Mộ Vũ hãy còn trầm tư, sắp xếp lại những thông tin đã có. Lúc nàng nhìn về phía đồng hồ treo tường, phát hiện thời gian đã là 6: 39, ngay sau đó phòng bếp truyền đến một chút động tĩnh, thật sự đột ngột, giống như có người thình lình làm cái gì trong bếp.
Ngay sau đó các nàng thấy được một người phụ nữ trung niên đội chiếc mũ trắng ố vàng, đeo tạp đề từ phòng bếp đi ra.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, nữ nhân sắc mặt khô vàng, hai mắt vẩn đục mặt vô biểu tình đi tới. Động tác bà ta cũng có chút kỳ quái, giống như chân đi bất tiện, lại như con rối bị thao túng, có chút cứng còng máy móc, tần suất bước chân cũng thực đều đặn chưa từng biến qua.
Người phụ nữ thẳng tắp đi tới gần Tiêu Mộ Vũ đang ngồi ở ngoài cùng, liếc mắt nhìn vào khay đồ ăn của nàng, thanh âm khô khan lạnh băng: "Ăn xong rồi sao?"
Cùng lúc đó Thẩm Thanh Thu nhìn thời gian, 6: 40.
Tiêu Mộ Vũ ừ một tiếng, thân thể lui về phía sau, ánh mắt xẹt qua mặt người phụ nữ, lại rơi xuống y phục. Tạp đề da dính đầy bụi bẩn, không còn nhìn thấy màu nền nữa, này còn chưa tính, Tiêu Mộ Vũ phát hiện mặt trên dính rất nhiều thịt nát cùng vụn xương, còn có vết máu vẩy lên.
Nàng lại thoáng nhìn cổ tay phải của bà ta, cũng có vết máu và cặn, hẳn là thời điểm người này vung đao chặt thịt, thịt vụn cùng vết máu vẩy ra dừng ở mặt trên.
Lúc người phụ nữ tiến đến gần dọn khay, Tiêu Mộ Vũ nhẹ nhàng ngửi ngửi, sau đó ngừng lại rồi hô hấp. Trên người bà ta có mùi khói dầu, chính là lúc nấu cơm lưu lại, bên trong còn lẫn mùi tanh cùng dầu ăn hơi cháy, mùi tanh hôi nồng hơn trong đĩa thịt rất nhiều.
Thu xong khay, bà ta lại đi tới bên cạnh Thẩm Thanh Thu, đồng dạng động tác, đồng dạng ngữ điệu: "Ăn xong rồi sao?"
Thẩm Thanh Thu đương nhiên thấy rõ dấu vết trên người bà ta, chịu đựng cảm giác buồn nôn, lạnh lùng nói: "Ừ."
Bà ta như cũ dọn khay đi rồi, sau đó bám riết không tha theo thứ tự hỏi tiếp, hành động cùng lời nói cổ quái gây ám ảnh cho một nhóm người chơi, khiến bọn họ lông tơ thẳng dựng.
Những người khác khẩn trương chờ bà ta kiểm tra và dọn dẹp, cũng không cảm giác được cái gì, nhưng Tiêu Mộ Vũ nhạy bén phát hiện, người phụ nữ này không chỉ máy móc hỏi, ánh mắt lúc cúi đầu thu thập cũng nhanh chóng chuyển động, rõ ràng đang kiểm tra xem có ai để lại thức ăn thừa hay không.
Hơn nữa, bà ta nhìn như khô khan hỏi chuyện cũng trở nên càng ngày càng gấp, tựa hồ có chút không cam lòng.
Vài người khác tuy rằng không thể nói rốt cuộc là không đúng chỗ nào, nhưng bản năng sợ hãi bức bọn họ sắp hít thở không thông, lúc trả lời tiếng nói đều phát run, đặc biệt là hai nam nhân bị thương, mặt vô huyết sắc, giây tiếp theo giống như liền phải khóc ra tới.
Thẳng đến người phụ nữ không biết là người hay quỷ này rời đi, bọn họ mới thở phào một hơi, lập tức vài người ngồi liệt xuống bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!