Chương 44: Cô nhi oán (3)

Sau khi Thẩm Thanh Thu lấy lại tinh thần, nàng nhịn không được nở nụ cười, dư quang lại liếc nhìn về phía cửa sổ pha lê, con mắt và nửa khuôn mặt kia rốt cuộc không còn nữa, vì vậy nàng thở phào nhẹ nhõm: "Đi rồi."

Tiêu Mộ Vũ lập tức ngồi dậy quay đầu nhìn phía sau, gian phòng này có một phiến cửa sổ sát đất, trên cửa ra vào cũng có một ô kính nhỏ, hồi tưởng tầm nhìn vừa rồi của Thẩm Thanh Thu, nàng đem ánh mắt khóa chặt ô cửa kính, "Đồ vật kia vừa ở nơi đó sao?"

Đã kiến thức qua Tiêu Mộ Vũ thông minh, Thẩm Thanh Thu thấy nhiều không trách, nhắc tới chuyện này nàng cũng thu liễm cười, biểu tình nghiêm túc:

"Đúng vậy, nơi đó lộ ra nửa khuôn mặt, một con mắt thẳng gắt gao nhìn chằm chằm chúng ta. Ô kính có chút mơ hồ, chị không thấy rõ nó rốt cuộc trông như thế nào."

Nói xong nàng đánh giá xung quanh, trong phòng có hai chiếc giường, thoạt nhìn giống như ký túc xá, vì thế hỏi Tiêu Mộ Vũ: "Phó bản lần này là tình huống gì, chúng ta ở nơi nào?"

Tiêu Mộ Vũ có chút kinh ngạc: "Chị vừa tiến vào liền hôn mê sao?"

Thẩm Thanh Thu biểu tình ngưng lại, nàng xoa xoa thái dương có chút nghi hoặc nói: "Chị không biết, sau khi vào phó bản rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chị đều không nhớ, giống như vừa tiến vào liền hôn mê, nhưng chị luôn cảm giác không đúng chỗ nào."

Nói đoạn nàng sờ sờ phía sau lưng, nơi đó một động liền đau đến lợi hại, nàng vén lên quần áo nằm sấp xuống để Tiêu Mộ Vũ nhìn: "Sau lưng chị như thế nào?

"Tiêu Mộ Vũ vừa nhìn tức khắc nhíu chặt mày, sau lưng Thẩm Thanh Thu nguyên bản trắng nõn bóng loáng bị xước ra một phiến vết máu, da thịt đều cọ phá. Hơn nữa ở kia đã kết một lớp máu khô, phía trước còn có một mảng bầm tím. Tiêu Mộ Vũ thẳng ninh mi, duỗi tay vuốt nhẹ trên lưng nàng, ý chỉ nơi bị thương. Sau đó ngón tay hư đè lên chỗ bầm tím, rõ ràng nhìn đến Thẩm Thanh Thu cả người căng thẳng, xem ra đau đến lợi hại."Không chịu nội thương đi?

"Nàng nhịn không được hỏi một câu. Thẩm Thanh Thu muộn thanh nói:"Không có. Chỉ là dựa theo em miêu tả, chị cảm thấy vết thương này giống như ngã xuống, sau đó bị trượt một đoạn khoảng cách mới dẫn tới trầy da ứ máu."

Tiêu Mộ Vũ thay nàng đem quần áo buông xuống, gật gật đầu: "Đúng vậy, nếu đơn thuần từ chỗ cao rơi xuống, hẳn là sẽ không tạo thành thương tích như vậy, giống như....

"Giống như sau khi rơi xuống va phải vật gì, mới bị dội ra ngoài. Thẩm Thanh Thu nhắm mắt lại lung lay đầu:"Chị cảm giác mình đã quên mất chuyện gì." Lúc nàng nện xuống mặt đất nhìn thấy được một chút hình ảnh vụn vặt, nhưng vừa nghĩ đến mặt khác đầu liền đau muốn nứt ra.

"Đừng miễn cưỡng, xem ra là hệ thống cố ý giả thiết, có thể về sau mới nhớ lại được." Mỗi một giả thiết đều có lý do, Thẩm Thanh Thu vừa tiến phó bản liền cùng hai người chơi khác rơi xuống, được cô nhi viện nhặt về khẳng định có dụng ý, hệ thống sẽ không nhanh như vậy liền để các nàng biết được.

Thẩm Thanh Thu gật gật đầu, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng hồi lâu, lúc này mới xoay người đi mở cửa, bên ngoài cái gì đều không có. Cửa cao hai mét, xung quanh không có nơi lót chân cùng đồ vật, người bình thường căn bản không thể thò mặt tới ô kính phía trên được. Không hề nghi ngờ, kia thật là quỷ vật.

Nàng nhìn nhìn hành lang còn có cửa sổ sát đất, ánh mắt từng li từng tí lướt qua khung cửa, đúng lúc này nàng dư quang lướt đến trên người Thẩm Thanh Thu.

Chỉ thấy đối phương sắc mặt căng thẳng, tay phải đè nặng trên giường, bỗng nhiên một cái dùng sức, tức khắc mím môi hít một ngụm khí lạnh, liền nghiêng thân dựa vào đầu giường.

Tiêu Mộ Vũ lập tức tay chân luống cuống đạp một bước vào trong, nhưng chợt dừng lại, nhìn nữ nhân cái trán mạo tầng mồ hôi lạnh, nghiêm túc nói: "Chị làm sao vậy?

"Vừa rồi nàng nhìn cánh tay Thẩm Thanh Thu cũng không sưng đỏ, cho rằng chị ấy không có chuyện gì, không nghĩ thật là thương tới rồi. Bởi vì đau đớn, sắc mặt Thẩm Thanh Thu có chút tái nhợt, nàng nhìn Tiêu Mộ Vũ lắc đầu:"Chính là trật khớp, không có việc gì.

"Nói xong nàng xuống giường cùng lại đây xem xét, nàng cao hơn Tiêu Mộ Vũ một chút, vừa nhìn kỹ liền phát hiện phía trên cửa có một chỗ gai ngược, nơi gai ngược giống như treo thứ gì, vì vậy nàng nhón chân bắt lấy. Tiêu Mộ Vũ cũng đi theo nhìn qua, trong tay Thẩm Thanh Thu là một thứ giống như sợi chỉ màu nâu, nàng duỗi tay sờ sờ, không thô nhưng có chút ngạnh."Đây giống như sợi chỉ, là trên quần áo vướng lại?"

Tiêu Mộ Vũ có chút không xác định nói.

"Có điểm giống, chúng ta trước cất đi.

"Thẩm Thanh Thu nhìn kỹ, trên mặt còn có chút ghét bỏ, không biết từ trên đồ vật gì vướng lại, thật sự có điểm cách ứng. Nàng nghĩ nghĩ đi vào trong phòng, chọn một trương giường, cắt một mảnh khăn trải giường bao lại sợi chỉ kia. Tiêu Mộ Vũ thẳng nhìn, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một hình ảnh, nhanh chóng duỗi tay ngăn Thẩm Thanh Thu khép lại vải bố,"Từ từ, để em xem lại một lần."

Nàng giơ sợi chỉ lên, biểu tình cũng trầm xuống, Thẩm Thanh Thu cũng có chút nghiêm túc: "Em nhìn ra cái gì?"

Tiêu Mộ Vũ chậm rãi phun ra một khẩu khí: "Em biết là cái gì."

Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn nàng, hơi có chút kinh ngạc, đang muốn nói cái gì, thanh âm của viện trưởng truyền tới.

"Bạn của cô tỉnh rồi, không có chuyện gì đi?

"Thẩm Thanh Thu đánh giá nữ nhân trước mắt, sau đó nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, trong mắt mang theo nghi hoặc. Lòng dạ nữ nhân tinh tế, nhận thấy được Thẩm Thanh Thu dò hỏi, trước khi Tiêu Mộ Vũ mở miệng, viện trưởng đã tự giới thiệu:"Xin chào, tôi là Khúc Mộc Hề, viện trưởng nơi này."

Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Hân hạnh."

Sắc mặt nàng cũng không nhiệt tình, Khúc Mộc Hề lại như cũ nói cười yến yến, ánh mắt đánh giá Thẩm Thanh Thu, cuối cùng ôn thanh nói: "Tôi đi xem hai người kia có tỉnh chưa, tôi đã dặn phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, các cô hẳn là đói bụng rồi, đợi lát nữa liền đi xuống ăn cơm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!