Chương 42: Cô nhi oán (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Mộ Vũ rời đi không đến một giờ liền đã trở lại, bởi vì còn chưa đầy mười giờ nữa liền bắt đầu phó bản thứ ba, cho nên hai người đều thực ăn ý lựa chọn nghỉ ngơi dưỡng sức, ngủ một giấc thật tốt.

Tuy rằng thuộc tính yêu tinh của Thẩm Thanh Thu nhìn một cái không sót gì, bất quá sau khi Tiêu Mộ Vũ dọn lại đây nàng cũng không có quá mức hành động,

Thậm chí giống như bạn cùng phòng bình thường theo khuôn phép cũ, việc này làm Tiêu Mộ Vũ có chút kinh ngạc. Bất quá nàng cầu mà không được, cũng biết rõ Thẩm Thanh Thu là gia hỏa thuận cột bò, im bặt không nhắc tới chuyện kia liền an toàn.

Một ngày này hai người đều làm việc riêng của mình, ngay khi còn dư lại một giờ, Tiêu Mộ Vũ nói muốn đi ra ngoài một chuyến.

"Em muốn đi đến Phố Quỷ?"

Lúc Tiêu Mộ Vũ nhắc tới khu phố nàng từng đến sau khi kết thúc phó bản thứ nhất, Thẩm Thanh Thu kinh ngạc nói.

"Ừm."

Thẩm Thanh Thu cười nhạo một tiếng: "Biết vì sao gọi là Phố Quỷ? Yêu ma quỷ quái gì đều có, nơi đó người thường đi đến chính tiểu dê béo vào miệng cọp, không bị làm thịt đến một thân máu đừng nghĩ ra ngoài."

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, nhớ tới lần đó gặp được một nam nhân kỳ quái, còn đạt được tấm phù chú kia, đạm thanh nói:

"Em biết bên trong hàng giả nhiều, chủ yếu là đồ chơi dùng để lừa người. Nhưng cũng không ngoại trừ có hàng thật, em chỉ muốn đi xem một chút, sẽ không nghe bọn hắn lừa dối."

Dựa theo hiểu biết của Thẩm Thanh Thu đối Tiêu Mộ Vũ, nàng là người thông minh không có khả năng nhìn không ra yêu mị, nếu còn muốn đi liền ý nghĩa...... Nghĩ đến trong phó bản 2, lúc mình rơi vào ảo cảnh liền được nàng dán lên người tấm phù chú, Thẩm Thanh Thu tức khắc hiểu rõ, "Em từng mua được tấm phù tam giác ở nơi đó?"

"Ừ.

"Tiêu Mộ Vũ cũng không nhắc đến chuyện gặp Thẩm Thập Nhất, nàng vẫn chưa dỡ xuống phòng bị đối với Thẩm Thanh Thu, tuy rằng điểm này nàng cũng không hiểu được chính mình. Sinh tử có thể tương thác, nhưng một chút tín nhiệm vẫn bủn xỉn như vậy. Lúc Thẩm Thanh Thu bồi Tiêu Mộ Vũ rời khỏi Phố Quỷ, trong tay Tiêu Mộ Vũ lại nhiều một lá bùa."Em xác định nó đáng giá như vậy sao?" Thẩm Thanh Thu hoài nghi nhìn tấm phù thủ công thô ráp trong tay Tiêu Mộ Vũ, liền một trương giấy vàng liền giá 800 đồng, vẫn là sau khi mặc cả.

"Thành thật mà nói em không chắc chắn, nhưng em cảm thấy nó tương tự tấm phù trước đây, hẳn là cùng một người chế tác, em chỉ muốn nghiệm chứng một chút, đi thôi."

Tấm phù tam giác trước đó công dụng rất giới hạn, nhưng nó đều nhắc nhở mỗi khi nàng hoặc đồng đội kế bên bị ma quỷ ám ảnh, như vậy là đủ rồi, đáng tiếc sau khi dùng mấy lần liền phế bỏ.

Thời gian chỉ còn lại mười lăm phút, vừa đi đến đầu phố, hai nàng đã bị truyền tống đến một căn phòng nhỏ, bởi vì các nàng trói định với nhau, nên lần này cùng nhau xuất hiện trước mặt trọng tài Số Ba.

Số Ba vẫn là một nữ nhân xinh đẹp, tuổi lớn hơn Số Hai một chút, ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, mặt mang mỉm cười ý bảo hai người ngồi xuống.

Dưới tình huống hai người được trói định, trong phòng cũng có hai trương ghế dựa.

"Hiện tại thẩm tra đối chiếu tin tức người chơi.

"Nói xong giống như lần trước thông cáo hai người tên họ tuổi tác, số lần thông quan, xếp hạng thông quan. Tiêu Mộ Vũ thông quan song điểm S, Thẩm Thanh Thu vượt ba ải cũng đều điểm S, nàng thật không lừa Tiêu Mộ Vũ. Số Ba ngẩng đầu nhìn hai người liếc mắt một cái, thanh âm ôn nhu điềm mỹ:"Hai người các bạn đều rất mạnh, tổ đội phỏng chừng sẽ lợi hại hơn, chờ mong các bạn biểu hiện.

"Nói xong cô duỗi tay làm tư thế mời, trước mặt hai người liền xuất hiện một loạt thẻ mộc bài xoay tròn được điêu khắc hoa văn phức tạp, mỗi thẻ bài đều tương ứng với một kịch bản gốc trò chơi. Phó bản cấp B sẽ do hệ thống lựa chọn ngẫu nhiên, người chơi không có quyền rút, vì thế hai người lập tức nhìn thấy trong đó một tấm mộc bài nhảy ra, tức khắc trước mắt các nàng lóe lên một mảnh bạch quang sáng chói."Nạp tập tin, giải nép, tải xong, khởi động!"

Trong tiếng đọc máy móc quen thuộc, Tiêu Mộ Vũ hơi có chút mất trọng lực, ngay khi lần nữa mở mắt ra, một đạo tia chớp lướt qua chân trời, sau đó sấm sét nổ tung trên đỉnh đầu!

Bất thình lình bị mưa xối lạnh thấu tâm can, Tiêu Mộ Vũ lập tức lau nước mưa trên mặt, lãnh đạm nhìn phía trước. Quả nhiên vừa bắt đầu liền không phải chuyện tốt, kịch bản nào cũng là bi kịch khiến người cảm thấy bất an.

Thẩm Thanh Thu không ở bên người nàng, hẳn là bị phân khai. Giờ phút này nàng một người lẻ loi đứng giữa đường cái, xung quanh hoang tàn vắng vẻ, ngoại trừ một biển báo đã bị tróc sơn cắm nghiêng ở ven đường.

Trời mưa rất lớn, quấn áo ướt sũng dán trên người âm lãnh ẩm ướt, giọt mưa nện trên mặt làm mắt nàng đều mở không ra, trên mặt đường bốc lên hơi nước khiến nàng nhìn không rõ mặt lộ dẫn đến nơi nào, càng không xong chính là, trời sắp tối.

Tiêu Mộ Vũ đi đến trước bảng hướng dẫn ngồi xổm xuống, xuyên thấu qua màn mưa thấy rõ mặt trên loang lổ chữ viết, trên tấm ván gỗ có khắc năm chữ, "Cô nhi viện Nhân Ái". Năm chữ này được sơn lại, màu đỏ thẫm bẩn thỉu tàn lưu trong hốc, bị nước mưa cọ rửa thoạt nhìn giống như vết máu đọng lại.

Cô nhi viện chưa bao giờ là một cụm từ ấm áp, thoạt nhìn là nơi biểu hiện và gửi gắm lòng nhân ái của con người, nhưng nó không khác gì trại tập trung của những phận người bi thảm.

Thậm chí nhắc tới nó, mọi người đều liên tưởng đến những chuyện không tốt, một nơi như vậy xuất hiện trong bối cảnh trò chơi, càng không phải địa phương tốt lành gì.

Trời mưa càng lúc càng lớn, mặt đường gồ ghề lồi lõm mau đọng đầy hố nước, cây bạch dương ven đường đều gục xuống, dưới sắc trời tối tăm giống như từng hàng quỷ ảnh, âm lãnh cô tịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!