*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Thanh Thu vẫn luôn nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong mắt có cười, chỉ là ý cười này lại mạc danh mang theo tia phức tạp. Nàng không thể lý giải được sự tín nhiệm của Tiêu Mộ Vũ, tuy rằng nàng chuẩn xác cấp ra phản ứng mà nàng ấy muốn, thậm chí rất vui vẻ vì đối phương mở lòng với mình, nhưng loại mở lòng này cũng không nằm trong dự liệu của nàng.
Chờ đến các nàng giải thích xong, hệ thống mới lần nữa thông báo: "Chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ thành công hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, đạt được phần thưởng bí mật: Đồng hồ bấm giây."
Đồng hồ bấm giây, độ hiếm: Cấp A
Phương thức đạt được: Kích phát nhiệm vụ chi nhánh vòng thứ sáu, phó bản [Số phòng trí mạng], có xác suất thấp đạt được.
Miêu tả vật phẩm: Đồng hồ bấm giây có thể dùng để tính thời gian, khi đồng hồ bị ấn tạm dừng, thời gian trong phó bản sẽ bị dừng mười giây, ngoại trừ người sử dụng thì mọi thứ đều đứng yên. Xin đừng xem thường mười giây này, cũng đủ để bạn từ cõi chết nhặt lại mạng, hoặc là cứu nguy cho đồng đội, hãy sử dụng nó một cách hợp lý. Đạo cụ này khả ngộ bất khả cầu, hạn chế sử dụng: 6 lần, thời gian hồi lại: 24 giờ!
Tiêu Mộ Vũ nhìn kim đồng hồ đều đặn tích tắc, tạm dừng mười giây sao? Đây thực sự là một công cụ bảo mệnh tuyệt hảo. Tuy rằng đạo cụ này cấp A, nhưng có 6 cơ hội sử dụng, hồi lại một ngày, đã tương đương nghịch thiên.
Ba người Trần Giai Kiệt tâm trí còn chưa thoát khỏi tình huống vừa rồi, hiện tại nghe được hệ thống thông báo, lại thấy Tiêu Mộ Vũ được thưởng đạo cụ, đầy mặt kinh ngạc, đạo cụ này thật sự là tuyệt diệu, thời khắc mấu chốt chính là cọng rơm cứu mạng.
Biểu hiện trong mắt Trần Giai Kiệt giấu không được hâm mộ, nhưng thực mau thu liễm, tuy rằng không phải chính mình được đến, nhưng Tiêu Mộ Vũ là người lãnh đạo đội ngũ, cũng là một sự bảo đảm. Tuy rằng Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn quạnh quẽ, nhưng Trần Giai Kiệt lại cảm thấy nàng không phải loại người thấy chết mà không cứu. Càng quan trọng là, hệ thống báo ra cái này, liền cũng đủ thuyết minh Thẩm Thanh Thu không chọn sai.
Tiêu Mộ Vũ cầm đạo cụ trong tay, nàng nhìn Thẩm Thanh Thu mặt mày mang cười đang đi tới, trên gương mặt nhất quán lạnh lẽo của nàng hiếm thấy mà dâng lên tia cảm xúc phức tạp, ngay khi Thẩm Thanh Thu tới gần, nàng thấp giọng nói: "Cảm ơn chị."
Thẩm Thanh Thu cong khóe môi, con ngươi xoay chuyển nhìn chằm chằm nàng: "Em đều cảm tạ chị rất nhiều lần."
Tiêu Mộ Vũ nhấp môi, sau đó duỗi tay đưa đạo cụ cho Thẩm Thanh Thu: "Em cũng không có thứ gì để đáp tạ chị, vật này vốn dĩ chính là chị nên được, em tặng chị xem như trả lại ân tình."
Nàng nói xong cũng không cho Thẩm Thanh Thu cơ hội từ chối, đem tấm card nhét vào trong tay đối phương, sau đó liền xoay người đi tới chỗ bức họa Nghê Đức.
Thẩm Thanh Thu nhìn tấm card cấp A trong tay, nụ cười trên mặt dần tắt, thì ra Tiêu Mộ Vũ chưa từng mở lòng với mình. Nàng ngẩng đầu liếc Trần Giai Kiệt đang không thể tưởng tượng nhìn đồ vật trong tay nàng, thẳng đến Trần Giai Kiệt sợ hãi quay mặt đi, nàng mới xoay người đi tới bên cạnh Tiêu Mộ Vũ, đem tấm card đưa qua, cười lạnh nói: "Ân tình kia cũng không cần em đền đáp, vừa rồi chỉ là nhiệm vụ thông quan, tuy rằng em kích phát, nhưng nếu thất bại, cái giá phải trả cũng không chỉ một mình em."
Tiêu Mộ Vũ nhìn đồ vật trong tay, lông mày nhíu lại, nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, trong đôi mắt màu nâu của đối phương cũng không còn vui vẻ linh động như trước, ám trầm lạnh nhạt, điều này làm cho trái tim Tiêu Mộ Vũ hơi chìm xuống.
"Em nói đi, em rốt cuộc tín nhiệm chị, hay là không tín nhiệm chị?" Ánh mắt Thẩm Thanh Thu dừng trên bức họa, tiếng nói thấp lạnh hơi mang trào phúng, Tiêu Mộ Vũ nghe được có chút không thoải mái.
Nguyên nhân không thoải mái chính là, Thẩm Thanh Thu nói trúng tâm tư nàng rồi. Trong lòng nàng hiển nhiên kiêng kị Thẩm Thanh Thu, ở thế giới này liên tục gặp đối phương hai lần, quá trùng hợp đi, mà thái độ chị ấy đối với nàng cũng quá mức cổ quái. Nhưng mỗi lần ở vào thời khắc sinh tử, nàng lại không tự giác tín nhiệm Thẩm Thanh Thu.
Tựa như vừa rồi, dưới tình huống nàng không hoàn toàn nắm chắc thuyết phục được ba người Trần Giai Kiệt, nàng chỉ có thể chọn Thẩm Thanh Thu, để chị ấy hiểu được ý đồ của nàng, làm chị ấy đi uy hiếp ba người kia. Tựa như Trần Giai Kiệt nói, hành vi này căn bản chính là điên rồ cùng liều mạng.
Nếu có thời gian cho nàng suy xét, nàng tuyệt đối sẽ không qua loa như thế, nhưng việc này chính là không có nếu.
Thẩm Thanh Thu cũng không phải muốn được đến câu trả lời từ Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt nàng ngưng tụ nơi dấu vết thật nhỏ trên bức họa, nàng duỗi tay lau qua, không phải vết bẩn, thật là cái đồ án.
"Vừa rồi em thấy được cái này, cho nên mới kích phát nhiệm vụ chi nhánh kia?" Thẩm Thanh Thu tựa hồ cũng không đắm chìm trong cảm xúc riêng tư, mở miệng hỏi Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, chỉ có thể đem tấm card thu hồi.
"Đây là ý gì? Thoạt nhìn giống như chữ H, là chữ cái hay là ký hiệu?" Trần Giai Kiệt nghe vậy liền vây đến xem, theo thứ tự nhìn nhìn, cơ bản xác nhận là hình dạng chữ H.
Đúng lúc này giọng nói Tô Cẩn truyền lại đây, có chút vội vàng: "Chỗ này cũng có!"
Năm người tức khắc đồng thời quay đầu nhìn Tô Cẩn, Tiêu Mộ Vũ đang chuẩn bị đi qua, dư quang liếc đến vài người xung quanh lại động tác cứng đờ, Tô Cẩn ở bên kia, vì sao nơi này lại đủ năm người?
Không chỉ có Tiêu Mộ Vũ, mấy người Thẩm Thanh Thu cũng ý thức được không thích hợp, biểu tình trên mặt đều sửng sốt.
Tô Cẩn vẻ mặt kinh hỉ lúc nhìn đến năm người đối diện cũng biến thành hoảng sợ, nơi đó.......
Tiêu Mộ Vũ lập tức lui về phía sau, trong nhóm người các nàng cũng có một Tô Cẩn!
"Đây là không dứt sao?" Trần Giai Kiệt tâm loạn như ma.
"Ai...... Ai là thật?" Tả Điềm Điềm đều hồ đồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!