Chương 314: Tiền Duyên 14

Tiền duyên 14: Thẩm x Tiêu

Tiêu Mộ Vũ nhận được tin tức lập tức chạy tới viện nghiên cứu trung tâm của bộ An ninh Mạng, sau khi Thiên Võng bị giao đi đã trở thành trung tâm điều khiển Thiên Võng, ở đó lắp đặt máy tính siêu cấp chứa tất cả số liệu Thiên Võng.

Khi mấy người Tiêu Mộ Vũ và Tôn Miểu tới trung tâm An ninh Mạng, họ phát hiện trung tâm An ninh Mạng được quản lí khép kín, cửa chính vốn dĩ lưu thông không trở ngại đều bị đóng chặt, hơn nữa sử dụng hệ thống nhận diện khuôn mặt thế hệ mới nhất.

Khi họ đi tới khu vực tương ứng, một tia sáng màu đỏ lập tức khóa chặt mọi người, hơn nữa một tia đỏ trong số đó không chút khách sáo chỉ về phía ấn đường của mấy người Tiêu Mộ Vũ.

Đây là thứ gì, trong lòng Tiêu Mộ Vũ và Tôn Miểu biết rõ, chỉ trong chớp mắt đã căng thẳng, đứng nguyên tại chỗ nhíu mày nhìn hệ thống nhận diện.

Một giây sau, tia sáng màu đỏ quét từ đầu tới chân họ một lượt, sau đó hiển thị rõ ràng ảnh đại diện cùng thông tin thân phận tương ứng của tất cả mọi người có mặt tại hiện trường.

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ trầm ngâm, hai mắt nhìn chằm chằm thông tin thân phận của bản thân, trưởng phòng kĩ thuật mạng khu 3 Tiêu Mộ Vũ, thành viên thiết kế nòng cốt của đội Thiên Võng.

Ngay sau đó màu đỏ biến thành màu xanh, một giây sau cửa mở ra, một âm thanh lạnh lùng cứng nhắc truyền tới, "Tiêu Mộ Vũ, Tôn Miểu, tới phòng làm việc tầng 3 khu D, những người còn lại tới tầng 3 khu B, những người được sắp xếp bình tĩnh chờ đợi."

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ nghi hoặc không thôi, vì cô quen thuộc với âm thanh này hơn bất kì ai khác, chính là âm thanh cài đặt của hệ thống Thiên Võng.

Ban đầu vì để tạo ra cảm giác thần bí và đáng sợ, âm thanh hệ thống không theo đuổi tính chân thực, mà lựa chọn dùng âm thanh AI bình thường.

Điều này có nghĩa là, Thiên Võng đã khống chế toàn bộ tòa trung tâm An ninh Mạng, nhìn hai nhân viên mặt mày tê liệt đi tới, ấn đường Tiêu Mộ Vũ lại càng nhíu chặt.

Rõ ràng là người, nhưng lại không có lấy chút tinh thần của con người, hệt như con rối giật dây.

Trái tim Tiêu Mộ Vũ lạnh lẽo, cô lặng lẽ nhìn giáo viên của mình.

Đương nhiên Tôn Miểu cũng nhận ra, ấn đường bà nhíu chặt lại, trong mắt có chút bất an.

Hôm nay họ tới đây là để tiếp nhận sắp xếp của Hứa Quốc Hoa, cục trưởng tổng cục An ninh Mạng của Thiên Võng, nói là muốn họ tới giúp đỡ quan sát vấn đề xuất hiện trong Thiên Võng, bàn bạc đối sách.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, đây rõ ràng đã không cần bàn bạc đối sách.

Thiên Võng đã xảy ra vấn đề, còn có thể tự khống chế quyền hạn ra vào trung tâm An ninh Mạng, còn cử hai người giống như bị điều khiển tiếp đón họ, việc này chứng minh điều gì?

Trên trán Tôn Miểu đã túa ra một lớp mồ hôi dày, trực giác nhạy bén nhiều năm qua nói với bà, chuyện bà và Tiêu Mộ Vũ sợ nhất đã xảy ra.

"Mộ Vũ, nhanh lên, buổi chiều còn có hạng mục cần giải quyết, đừng chậm trễ thời gian." Tôn Miêu cố gắng giữ bình tĩnh, lặng lẽ lên tiếng nhắc nhở Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ vâng một tiếng, cô đánh giá môi trường xung quanh, cơ bản không nhìn thấy người trong trung tâm An ninh Mạng khổng lồ, cho dù có nhìn thấy cũng đều tự nhiên làm chuyện của bản thân, tất cả đều có trình tự, giống như một công xưởng.

Khi Tiêu Mộ Vũ và Tôn Miểu tới được phòng làm việc tầng 3 khu S, Hứa Quốc Hoa, người thông báo với họ đã ngồi bên trong.

Khi nhìn thấy hai người, điếu thuốc trong tay Hứa Quốc Hoa đã tắt, Hứa Quốc Hoa mở cửa sổ thông khí, ấn đường vốn dĩ nhíu chặt bị bản thân cưỡng chế giãn ra.

Hứa Quốc Hoa thở dài một hơi, đứng dậy ra hiệu cho hai người ngồi xuống, sau đó lại là một tiếng thở dài đằng đẵng, nghiêm túc nói: "Chắc giáo sư Tôn và trưởng phòng Tiêu cũng biết gần đây Thiên Võng xảy ra chút vấn đề an toàn, cho nên nguyên nhân tôi mời mọi người tới đây, có lẽ mọi người cũng biết rõ."

Tôn Miểu liếc sang Tiêu Mộ Vũ, sau đó nhíu mày nói: "Đúng là đã nghe nói, nhưng chúng tôi vẫn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói vấn đề an toàn, cụ thể chỉ phương diện nào?"

Hứa Quốc Hoa nghe xong, ánh mắt vô thức liếc trái liếc phải, sau một lúc im lặng, ánh mắt nghiêm túc nói: "Tuy tôi không muốn thừa nhận, nhưng xác thực đây là vấn đề mọi người đã nhắc tới trước đó, Thiên Võng tồn tại lỗ hổng an toàn.

Hiện tại toàn bộ hệ thống của nó quá tinh xảo và phát triển, tất cả điều này đều cần một hệ thống lớn mạnh duy trì, một khi không ổn định, sẽ khiến nó xuất hiện lỗi đồng thời sẽ phát sinh bất trắc cho người chơi tham gia trò chơi, nghiêm trọng hơn một chút chính là sập hệ thống.

Cho nên sau khi cấp trên thảo luận nhất trí, tôi muốn làm phiền giáo sư Tôn gia nhập lại Thiên Võng, giúp hoàn thiện lỗ hổng tiềm tàng của Thiên Võng.

Hứa Quốc Hoa nói rất khẩn thiết, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại cảm thấy thần thái của người trước mặt không ổn.

Người có thể bước được tới vị trí này, đều có sự khôn ngoan có thủ đoạn, cũng đã ứng phó với vô số người và vật, không có lí nào khi một cục trưởng tổng cục nói chuyện với một giáo sư và một cán bộ lại xuất hiện ánh mắt lơ lửng, không ngừng xuất hiện động tác nhỏ.

Vốn dĩ vừa vào cửa Tiêu Mộ Vũ đã cảm thấy bất thường, thế là cô nhớ lại động tác ban nãy của Hứa Quốc Hoa, quay đầu nhìn về phía góc trái, ở đó có một tia đỏ nhàn nhạt lướt qua, không chút bắt mắt, nhìn kĩ lại lại sạch sẽ không có gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!