Mấy vòng trôi qua thể lực đoàn người tiêu hao hầu như không còn, cần thiết bắt lấy mỗi một phút mỗi một giây đi khôi phục, cho nên bảy người không nói gì, từng người dựa vào trên tường nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khi Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt lại, suy nghĩ trong đầu ngược lại càng thêm loạn, nàng nhíu nhíu cuối cùng vẫn mở bừng mắt.
Vài người bên cạnh trên người đều vết máu loang lổ, thoạt nhìn sạch sẽ nhất chính là nàng cùng Thẩm Thanh Thu, nàng là thật sự không bị thương, mà Thẩm Thanh Thu một thân y phục màu đen đều giấu đi vết máu, chỉ có tàn lưu vết máu trên tay trái nhắc nhở người khác nàng bị thương không nhẹ.
Hơn nữa mùi máu tươi thực nặng, Tiêu Mộ Vũ cái mũi ngửi được rõ ràng.
Nàng phát hiện Thẩm Thanh Thu lại bất động thanh sắc cách xa nàng chút, giống như lúc trước các nàng nghỉ ngơi. Hậu tri hậu giác nàng đột nhiên ý thức được, Thẩm Thanh Thu là sợ nàng ngửi được mùi máu tươi trên người nàng ấy?
Nàng khứu giác nhạy cảm hơn người bình thường, cho nên mới có thể ngửi được một tia khí vị cực nhỏ trên tấm da người kia, hơn nữa nàng chán ghét thậm chí là sợ hãi mùi máu tươi, Thẩm Thanh Thu biết rõ cái mũi nàng rất linh, nhưng có lẽ không biết được những mặc khác mà nàng giấu kín.
Chỉ là ý niệm này vừa ra, Tiêu Mộ Vũ lại cảm thấy chính mình không khỏi cũng quá tự mình đa tình, Thẩm Thanh Thu tiếp cận nàng chỉ vì hứng thú nhất thời, không có lý do gì khiến nàng ấy phải vì nàng đến mức này.
Nơi này vài người đều nhiễm huyết, đặc biệt là Trương Cường bị đứt cánh tay, trong không khí đích xác không dễ chịu, nàng cái mũi lại không tự giác động động.
"Em nhẫn nại một chút, rất nhanh sẽ hết.
"Thẩm Thanh Thu không biết khi nào mở mắt ra, thấp giọng nói. Tiêu Mộ Vũ nhịn không được nhìn nàng, đối phương mồ hôi trên trán còn không lau, trên mặt ủ rũ tàng không được, xem ra miệng vết thương vẫn đau."Em không kiều khí như vậy."
Sinh lý cùng tâm lý của nàng đối mùi máu tươi thật khó chịu, nhưng tới nơi này còn không thể chịu đựng chính là thật kiêu ngạo.
"Chị biết.
"Trong lời đáp của Thẩm Thanh Thu lộ ra ý cười nhu hòa, làm Tiêu Mộ Vũ cảm thấy có chút nghẹn không sao giải thích được. Hai người chỉ đơn giản nói hai câu, thẳng đến cửa thứ sáu mở ra, các nàng mới từng người đứng lên. Lúc này đây đoàn người nghỉ ngơi hơn bốn mươi phút, nói cách khác sợi tơ hồng của Tả Điềm Điềm đã đủ thời gian đổi mới."Đạo cụ này của cô là chúng ta át chủ bài, nhất định phải cẩn thận dùng." Tiêu Mộ Vũ nhắc nhở cô ấy.
Tả Điềm Điềm gật gật đầu, trong lòng hiểu rõ.
Trương Cường gian nan đứng lên, Hải Lâm không chờ người khác nhắc liền tự giác đỡ hắn, Trần Giai Kiệt đồng dạng đỡ một bên. Giữa hoàn cảnh nguy hiểm này trải qua một đoạn thời gian nghỉ ngơi, con người luôn sẽ nảy sinh chiếu cố cùng thương hại đối với bạn đồng hành, đại khái chính là đồng sinh cộng tử.
Thẩm Thanh Thu như cũ trước hết tiến vào, nhưng bàn tay lại bị Tiêu Mộ Vũ túm chặt, Tiêu Mộ Vũ mặt vô biểu tình nhưng thần sắc lại rất kiên định: "Em đi vào trước."
Thẩm Thanh Thu có chút kinh ngạc, hai người giằng co trong chốc lát, cuối cùng Thẩm Thanh Thu đành phải nhường bước.
Giờ phút này đôi mắt màu xám của Thẩm Thanh Thu đều đang cười, tựa như một uông thủy nhuận, vũ mị động lòng người, Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn nghĩ chính mình vì đại cuộc xuất phát, nhưng vẫn bị ánh mắt nàng nhìn đến không được tự nhiên, chạy nhanh tiến vào.
Vừa tiến vào nàng có chút cảnh giác mà đánh giá hoàn cảnh phía trong, tức khắc sửng sốt. Đây là một gian phòng khách, ngoài dự đoán một mảnh quang minh, coi như sáng sủa sạch sẽ.
Trong phòng khách treo một chiếc chuông gió hình lục giác, ngoài cùng vách tường bên trái đặt một chiếc gương kính lớn, làm không gian trong phòng có vẻ rộng lớn.
Nàng có chút mờ mịt, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào. Đúng lúc này một trận gió thổi tới, chuông gió treo trong phòng khách nhanh chóng chuyển động, giống như đèn kéo quân, chuông gió xoay tròn phát ra tiếng đinh linh thanh thúy dễ nghe, rất êm tai, làm người cảm thấy tinh thần phá lệ thả lỏng.
"Đã trở lại không biết giúp đỡ nấu cơm, đứng ở đó làm gì?" Tiếng nói có chút mệt mỏi mang theo vài phần không kiên nhẫn, vang lên từ phía sau Tiêu Mộ Vũ, nàng xoay lưng nhìn người phụ nữ mặc áo ngủ đầu tóc rũ rượi, trong mắt bao nhiêu thanh thản từ ái đều bị thời gian tiêu diệt, thân thể Tiêu Mộ Vũ lập tức banh thẳng đến có chút cứng đờ.
"Ta nói chuyện con không nghe được sao? Chết rồi? Mỗi ngày trưng cái mặt giống hệt lão già chết tiệt kia, ta thiếu Tiêu gia các người sao?" Người phụ nữ thoạt nhìn gần bốn mươi tuổi, trên mặt nếp nhăn rõ ràng, bởi vì ngủ muộn đôi mắt có chút sưng, áo ngủ nhăn nhúm.
Thiếu phụ vừa mắng vừa đi rót nước, kết quả trong ấm căn bản không có nước, lần này người phụ nữ tựa như con cẩu bị bỏng đuôi, hung ác hướng về phía Tiêu Mộ Vũ rống lên, "Nước cũng không biết nấu hả?
"Sau đó thiếu phụ liền ném cái ly trong tay về phía Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ ngơ ngác nhìn, cũng không trốn, cái ly liền nện mạnh trên trán nàng, phá vỡ một vết thương, máu lập tức từ trán nàng chảy xuống dọc theo gương mặt. Nàng duỗi tay sờ soạng một chút, sền sệt, mang theo mùi máu tươi, rõ ràng chính xác, vì thế cánh tay phải của nàng đang rũ bên người chặt chẽ nắm lên, hơi hơi phát run."Mẹ.
"Nàng kêu một tiếng, hoảng hốt lại mê mang. Nhìn đến chính mình ném trúng Tiêu Mộ Vũ chảy máu, thiếu phụ ánh mắt luống cuống, sau đó chính là mãn nhãn chán ghét:"Quả nhiên là cùng một loại với hắn, con thật là người sao, không biết đau?
Chạy nhanh thu thập!"
Nữ nhân xoay người hùng hùng hổ hổ đi rồi, Tiêu Mộ Vũ ngồi xổm xuống nhặt lên mảnh vỡ, hung hăng nắm chặt trong tay, máu theo khe hở ngón tay điểm điểm nhỏ xuống, làm thần sắc trong mắt nàng càng thêm ám trầm.
"Cùm cụp" tiếng chìa khóa chuyển động âm, nhưng cửa lại không bị mửo ra, thay thế là tiếng vỗ thật lớn, một nam nhân say khướt bên ngoài mồm miệng không rõ hét to:
"Hoàng Tiểu Nga, cấp lão tử mở cửa! Nhanh lên!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!