Tiêu Mộ Vũ nói không nhanh không chậm nhưng lại khiến người khác chấn động, mấy người Lưu Nguy bỗng nhiên mở to hai mắt, mới xem như bừng tỉnh đại ngộ.
Kết luận như vậy cũng làm Trần Tây trợn mắt há hốc mồm, hắn ngẩn người nói: "Những điều cô vừa nói thật là tin tức mấu chốt, bằng không chúng ta đến bây giờ vẫn chưa hay biết gì."
"Những thứ này đã sớm lộ ra, chỉ là lúc trước tôi không rõ nguyên nhân, hiện tại có được manh mối, càng chứng thực chúng tôi suy đoán, cũng khôi phục sự thật của vấn đề."
Thẩm Thanh Thu nói xong, tiếp tục quan sát đồ vật trong phòng.
"Còn có một vấn đề, bà lão làm sao biết được đám người chết kia sẽ biến thành người da?"
"Vậy phải hỏi lão thái bà này rồi.
"Tiêu Mộ Vũ liếc hướng bà lão. Đêm nay không ai có thể chợp mắt được, hừng đông lên, vài sợi ánh sáng nhạt dâng lên tới, bà lão cả người đều mất tự nhiên mà run rẩy một chút, từ từ nhắm lại đôi mắt trắng dã, như thể bà ta đang ngủ. Thôi Tiêu Toàn đánh cái ngáp, sau đó thấp giọng nói:"Bà lão sắp khôi phục thần trí hả?
"Không có người trả lời, tất cả mọi người đang chờ hừng đông, chờ đợi bà lão tỉnh lại. Bên ngoài trời đã sáng, suốt một đêm từng người bọn họ ngồi trong đại sảnh nhìn bên ngoài cửa sổ, sau khi trải qua kinh tâm động phách chỉ còn lại mỏi mệt khó có thể diễn tả."Các người thật không sợ chết."
Tiếng nói khàn khàn già nua vang lên, đem sự chú ý của mọi người kéo lại, sáu người đôi mắt hoặc là vội vàng khẩn trương, hoặc là đạm mạc, đều rơi trên người bà lão đang bị trói kín mít.
"Thực đáng tiếc, chúng tôi còn sống. Việc đã đến nước này, bà còn muốn giấu giếm sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm bà hận gia đình kia như vậy, giết người lột da còn không tính, còn đem bọn họ đều biến thành loại quỷ vật không thể ra ánh sáng, cả đời sống trong bóng đêm."
Thẩm Thanh Thu nói xong, bà lão liền nhìn chằm chằm nàng, bà ta vẫn nhớ rõ chuyện bản thân gây ra nửa đêm qua.
"Đây là bọn họ đáng tội, biến thành người da chịu tra tấn cả đời, không đau không ngứa không hề hay biết, nhiều vui vẻ, ha ha ha."
Bà lão đang cười, nhưng trong đó tràn đầy hận ý cùng nước mắt.
"Nhưng bà giết nhiều người như vậy còn chưa đủ sao? Một hai phải đem bọn họ nhốt ở chỗ này, hại người hại mình." Lưu Nguy có chút không tán đồng.
"Các người đây là đồng tình bọn họ đúng không? Ta là một bà lão xấu xa tâm địa rắn rết, ta ở tại nơi quỷ quái này nguyền rủa bọn họ, bắt nạt bọn họ, ta mới là ma quỷ tội ác tày trời."
Bà lão khóc nói.
"Thế giới này trước nay đều không phải ai yếu liền có lý, càng không phải ai bi thảm liền đáng thương. Trận ác nghiệt này rốt cuộc là ai tạo thành, người không hiểu chân tướng liền không có quyền lên tiếng, cho nên bà có thể kể cho chúng tôi nghe một chút, bọn họ có đáng bị trừng phạt như thế không?"
Tiêu Mộ Vũ thần sắc bình tĩnh, con ngươi màu đen nhìn thẳng bà lão, không có căm ghét cũng không có phẫn nộ, chỉ là đạm mạc giống như bầu trời đêm, không có bất luận quang ảnh gì.
Bà lão nhìn nàng thật lâu, sau đó bắt đầu giảng thuật chuyện xưa của mình.
Thiếu nữ mười lăm tuổi ngây thơ hồn nhiên, đi theo người cha đến cậy nhờ họ hàng phương xa, trên đường cha cô bệnh nặng, lúc đi ngang qua địa phương hẻo lánh này liền xin tá túc tại một gia đình nọ.
Nguyên tưởng rằng là gặp người tốt, người cha sinh bệnh được bọn họ giúp đỡ mời bác sĩ chăm sóc, sau khi cha cô chết bệnh cũng là hạ táng ở nơi này.
Nơi nào nghĩ hai người con trai của chủ nhà đối thiếu nữ thanh xuân dào dạt kia động tâm tư, rồi lại không muốn cưới cô ấy, bọn họ trước sau cưỡng bức uy hiếp chiếm hữu cô gái đáng thương kia.
Cô gái chỉ còn lại một mình lẻ loi, cô khóc lóc cầu xin cũng không được đến cứu rỗi, một nhà bọn họ đều dung dưỡng hai người con trai làm càn, cô liền trở thành ngoạn vật của hai nam nhân kia.
Người trong thôn đều chung một dòng họ tông tộc, nữ nhân bên ngoài đến đây làm dâu khó tránh khỏi chịu khổ, cho nên đều giả câm vờ điếc không chịu cứu cô, cô không còn cách nào đành phải trốn chạy, nhưng mỗi lần chạy ra đều bị một đám người trong thôn đoàn kết nhất trí bắt trở về.
Về sau tình huống càng thêm không xong, trong nhà bọn họ đều xem cô như nô lệ, động một chút đánh chửi. Thẳng đến cô mang thai tình huống mới khá lên chút, bọn họ bắt đầu bớt lại hành hạ cô, mấy tháng hoài thai cũng là những ngày thanh tịnh nhất của cô.
Đứa trẻ sinh ra là một nữ hài tử, tình cảnh của cô càng thêm không xong.
Mà nữ hài liền thành nơi duy nhất cô gái ký thác hy vọng, cô nghĩ rằng là trời cao ban cho mình lễ vật, để ở giữa vũng bùn hư thối nở ra một đóa hoa.
Cô dùng hết toàn lực, bảo hộ đóa hoa đáng yêu lại thủy linh này.
"Chính là ta không nên ôm hy vọng, lũ súc sinh kia làm sao sẽ buông tha ta, chúng căn bản không còn nhân tính. Bọn họ đánh ta mắng ta, ta đều nhịn, nhưng bọn họ còn xuống tay đối con gái của ta..... Bọn họ đánh nàng, mắng nàng, luôn là đánh nàng, liền bởi vì không biết nàng là con của ai. A......"
Bà lão quá mức thống khổ, khóc thét tê hô lên, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm một đám người, khàn cả giọng nói: "Nhưng nàng cũng là cốt nhục của bọn họ, bọn họ cư nhiên, cư nhiên còn đối nàng động tâm tư xấu, làm nàng giống như ta rơi vào địa ngục!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!