Chương 16: Trước khi lên giường phải cởi quần áo....

Lúc Tiêu Mộ Vũ đẩy cửa đi vào, Thẩm Thanh Thu liền ngồi ở mép giường nhìn nàng.

Tiêu Mộ Vũ cởi khuy áo sơ mi và xắn tay áo lên.

Vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Thanh Thu lúc này mới dịu đi, nàng liền như vậy nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, sau đó mở miệng nói: "Áo khoác của cô hỏng rồi sao?"

Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, gật gật đầu: "Không tốt bằng tính mạng."

Thẩm Thanh Thu nở nụ cười, Tiêu Mộ Vũ phát hiện nữ nhân này giống như có hai nhân cách, lúc các nàng đơn độc ở chung, nàng ấy liền bùm một cái biến thành yêu tinh.

"Lúc đó cô làm sao biết tôi sẽ phối hợp với cô, vạn nhất cô ném áo khoác ra ngoài, tôi không phản ứng kịp, hoặc là tôi không quan tâm, xem như cô xong đời rồi."

Nàng hứng thú nói, trong giọng nói mang theo tò mò, nhưng Tiêu Mộ Vũ từ trong mắt nàng thấy được nghiêm túc.

"Tôi không có lựa chọn khác, hơn nữa lúc cô tiếp nhận vò rượu từ trong tay tôi, không phải cô đang phối hợp tôi sao? Tôi chỉ là tiếp tục chuyện đó mà thôi." Nàng nói đến thản nhiên, phảng phất là chuyện thường ngày, nhưng Thẩm Thanh Thu đối nàng lại hoàn toàn mở rộng tầm mắt.

Trước đây nàng liền cảm thấy nàng ấy đặc biệt và thú vị, sau khi ở chung mấy ngày phần thú vị kia càng thêm dày đặc.

Lúc nhìn đến đồ vật trong tay Tiêu Mộ Vũ, nàng liền đoán được ý tưởng của nàng ấy, hoặc là nói nàng dựa theo những thứ kia mà làm quyết định, thực hiển nhiên, hành động sau đó của nàng cùng Tiêu Mộ Vũ không mưu mà hợp.

Nàng thật lâu không gặp qua cộng sự hợp ý như vậy, đáng tiếc...... Trong mắt nàng toát ra một tia tiếc hận, cuối cùng chỉ còn lại tán thưởng cùng ý cười.

"Tôi rất ít bội phục người khác, cô là một trong số đó."

Tiêu Mộ Vũ không tỏ vẻ gì, đối này không có ý kiến.

"Đếm ngược còn 20 tiếng đồng hồ, cô đã được 50 điểm, cũng không cần lo về điểm số nữa, nhưng muốn hiểu biết quá khứ của bà lão, giải quyết khốn cảnh, nếu không làm cái gì đó, chỉ sợ có thêm ba ngày cũng không ý nghĩa.

"Thẩm Thanh Thu ẩn ý nói. Các nàng đều là những người tâm tư trong sáng lả lướt, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ phóng không, không nhanh không chậm nói:"Nếu tôi được 50 điểm đều muốn vội, khẳng định có người càng gấp hơn tôi.

Hiện giờ vẫn không rõ tung tích người da, sáng ngày mai chú định không có thu hoạch gì, cho dù đủ điểm qua phó bản, cũng vô pháp hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến."

"Cho nên?"

Thẩm Thanh Thu nheo mắt, hơi mang theo tia giảo hoạt.

"Hà tất yêu cầu tôi nói, cô hẳn là hiểu rõ hơn tôi. Đêm nay lại là một đêm không ngủ, có một số việc nên giao đúng người, toại nguyện cho hắn cũng là thành toàn cho chúng ta."

Thẩm Thanh Thu thuận thế nằm xuống, thở dài nói: "Đã qua hai ngày, đêm nay liền nước tắm đều không có, thật là không thoải mái."

Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, nghĩ đến một vấn đề: "Nếu chúng ta vượt qua phó bản, không phải sẽ trực tiếp đi vào trò chơi tiếp theo sao?"

Thẩm Thanh Thu khóe miệng mang cười: "Cô đây là đang thỉnh giáo tôi vấn đề sao?"

Tiêu Mộ Vũ mặt vô biểu tình: "Không phải, cô muốn nói liền nói, không nói cũng không việc gì."

"Chậc, đây gọi là cơm mềm ngạnh ăn?

"Tiêu Mộ Vũ khóe miệng một nhấp, không nghĩ để ý tới nàng. Đêm đã khuya, cho dù muốn xem diễn cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức, cho nên nàng chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, chỉ là lúc nhìn đến dấu vết trên người Thẩm Thanh Thu, ánh mắt nàng thoáng dừng lại. Khó trách cỗ hương vị kia quanh quẩn không tiêu tan, Thẩm Thanh Thu quả nhiên bị huân đến rồi. Liền như vậy không đến một giây dừng lại, nàng đã bị Thẩm Thanh Thu bắt giữ, chỉ thấy đối phương cúi đầu ngửi ngửi chính mình, sau đó một chút ý tứ xin lỗi đều không có:"Thật sự ngượng ngùng, ra tay quá nhiều, khó tránh dính vào chút dấu vết, tôi biết mũi của cô rất linh, nhưng đêm nay không có biện pháp tắm rửa, cho nên mong cô chịu đựng một chút."

"Không có biện pháp tắm rửa, nhưng cô lên giường cũng nên cởi quần áo bẩn ra đi.

"Tiêu Mộ Vũ thích sạch sẽ, ở thời điểm đặc thù chỉ có thể nhẫn nại, nhưng vừa triền đấu với người da một trận lại nằm lên giường, thực sự có chút không dễ chịu. Thẩm Thanh Thu nghiêng thân, có chút khiêu khích nhìn nàng:"Cô xác định? Bên trong áo khoác của tôi liền chỉ có áo ngực, mà quần tôi cũng bẩn, nếu cởi hết ra liền có chút thất lễ, cô không để ý chứ?"

Ngón tay trắng nõn của nàng liền đặt lên nút quần, như thể chỉ cần Tiêu Mộ vũ gật đầu, nàng liền sẽ kéo xuống không chút do dự.

Tiêu Mộ Vũ biểu tình một lời khó nói hết, nàng chỉ kêu đối phương cởi áo khoác, ai mượn nàng ấy cởi luôn quần? Nàng nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu vài giây, sau đó nghiêng người không để ý tới đối phương.

Thẩm Thanh Thu xoang mũi phát ra một tiếng cười khẽ, đương nhiên không có đi cởi quần, thời điểm đặc thù, cần thiết dùng tốc độ nhanh nhất đi ứng đối tình huống bất ngờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!