Chương 15: Vợ chồng phối hợp, thiên y vô phùng

Sắc trời đã hoàn toàn đen, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu ngồi ở kia không nói gì, những người khác hoặc nhiều hoặc ít cảm thấy hai nữ nhân này khó có thể tiếp cận.

Huống chi một đám đại nam nhân, không có mấy người thật sự cam tâm thừa nhận mình thua kém hai nữ nhân xinh đẹp tựa như bình hoa này, trong lúc nhất thời lầu hai cực kỳ an tĩnh.

Giờ phút này người da đã bị trói gô vứt trên mặt đất, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu một trái một phải ngồi ở bên cạnh.

Lưu Nguy nhìn chằm chằm vào cửa phòng bà lão trên tầng hai, không biết suy nghĩ cái gì, vài người khác đều suy nghĩ chuyện chính mình.

Tiêu Mộ Vũ mày hơi chau, ánh mắt nàng đồng dạng dừng trước căn phòng đóng chặt, tin tức mấu chốt liền ở nơi đó, nhưng nhiệm vụ chủ tuyến còn có một yêu cầu khác, các nàng phải tồn tại trong 72 tiếng đồng hồ, hiện giờ còn có 21 tiếng nữa!

Đột nhiên nàng cảm thấy mùi xạ hương phất qua chóp mũi càng thêm nồng đậm, cơ hồ là theo bản năng, nàng quay đầu nhìn người da bên cạnh.

Lúc ánh mắt nàng chạm đến hình ảnh, chính là dừng ở Thẩm Thanh Thu đao quân dụng như tia chớp đâm xuống, lực đạo thật kinh người, mũi đao hoàn toàn đi vào, đem người da đang giả vờ lặng yên không tiếng động mà thoát khỏi dây thừng đóng trên mặt đất!

"Dây thừng bị đứt rồi!"

Trần Đông tuôn ra một tiếng kinh hô, thân thể so miệng càng mau trực tiếp trốn về phía sau. Không chỉ có là hắn, Trần Tây cùng mấy người Con Báo đều thốt nhiên biến sắc, phản ứng đầu tiên chính là chạy!

Vừa mới bắt đầu vờn quanh sáu người, trong chớp mắt chỉ còn lại Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thuy cùng Lưu Nguy trong phạm vi một mét!

Không bị dây thừng kiềm chế, người da hoạt động liền trở nên lưu loát, tấm da mỏng của nó tự tách ra khỏi lưỡi đao quân dụng, trực tiếp xé mở, trong nháy mắt liền thoát ly gông cùm xiềng xích, thổi quét mà bay lên trần nhà.

Nó cực kỳ hận Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ, tuy thoát được nhưng thân thể nó bị tàn phá nghiêm trọng, nó treo người trên xà ngang, gương mặt máu chảy đầm đìa hướng về phía hai người gào rống. Trên mặt đất Vưu Xảo Liên đã biến thành một mảnh huyết nhục mơ hồ, làm người không dám nhìn liếc mắt một cái.

Liền ở lúc người da chuẩn bị nhào xuống, Thôi Tiêu Toàn cùng Từ Nhiên mang cây đuốc lên lầu hai, nghe được tiếng người da kêu lên liền theo bản năng ngẩng đầu, lập tức sợ đến thiếu chút nữa lăn xuống cầu thang.

Người da nọ vốn dĩ sắp nhào đến trước mặt hai người Thẩm Thanh Thu, lại bỗng nhiên quay đầu.

Tiêu Mộ Vũ sắc mặt biến đổi, la lớn: "Giữ kỹ ngọn đuốc, chạy lên thang lầu!"

Tiếng hét của Tiêu Mộ Vũ có lực xuyên thấu cực lớn, hơn nữa là chém đinh chặt sắt không dung phản bác. Tại địa phương quỷ dị này, cho dù Từ Nhiên đã bị người da bay qua làm sợ tới đầu óc phát ngốc, như cũ không tự chủ nghe theo lệnh Tiêu Mộ Vũ, nắm cây đuốc trực tiếp đạp lan can nhảy lên bậc thang lầu ba, người da liền nhào vào khoảng không.

Với một tiếng hú sắc nhọn một lần nữa, người da mất đà bị nện vào lan can lầu hai, còn chưa kịp trở mình.

Mà Thẩm Thanh Thu đã rút ra đao quân dụng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi này, tay trái chống ở trên bàn, thân thể trực tiếp lướt qua. Chân dài của nàng đạp lên tay vịn cầu thang lấy đà, tiếp tục nhảy lên cao, đao trong tay hướng người da chém xuống, tốc độ mau đến làm người nghẹn họng nhìn trân trối.

Thân thủ của nàng thật sự quá mức lợi hại rồi.

Người da đối Thẩm Thanh Thu vừa hận vừa sợ, đặc biệt nhìn thấy đao quân dụng kia, một con quái vật cư nhiên cũng sẽ bị người uy hiếp, điều này thật sự khiến nó khó có thể lý giải.

Nó nhanh chóng đảo trở lại hành lang, tỏa định một mục tiêu, Tiêu Mộ Vũ!

Người da lần nữa lướt trong không khí như diều gặp gió, mở ra thân thể nhào vào Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ từng bị người da cuốn lấy hai lần, nàng đã biết kỹ xảo giết người của chúng nó, dưới tấm da kia chính là cất giấu móc sắt còn có hàm răng bén nhọn, là công cụ lột da tuyệt hảo.

Nàng trong tay không có vũ khí, chỉ có thể trốn.

Không chút do dự, nàng khom người chui lướt qua dưới gầm bàn, thân thể lăn một cái đã đến bên cạnh Thẩm Thanh Thu.

Tuy rằng nàng còn chưa tin tưởng nàng ấy, nhưng đây là chọn lựa duy nhất của nàng.

"Phía dưới phòng bếp có hay không dầu hỏa linh tinh dễ châm lửa?

"Tiêu Mộ Vũ cảnh giác nhìn chằm chằm người da, ngữ tốc có chút mau, bất quá lời nói cũng không phải hỏi Từ Nhiên, mà là Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu dư quang liếc nàng một cái, hơi có chút kinh ngạc. Sau đó đột nhiên lôi kéo Tiêu Mộ Vũ lăn đến một bên, liền ở chỗ các nàng vừa đứng, người da lao tới đập nát tay vịn cầu thang."Có một vò rượu ở bên trái phòng bếp.

"Thẩm Thanh Thu nhanh chóng trả lời, không thể không nói đầu óc Tiêu Mộ Vũ thực cơ linh, dưới tình huống này cư nhiên còn nghĩ đến nàng từng ở trong phòng bếp. Giọng của Thẩm Thanh Thu đè ép rất thấp, bởi vì người da này có thể nghe hiểu các nàng nói chuyện. Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ quét xuống:"Cô chặn nó lại."

"Từ Nhiên bảo vệ tốt ngọn đuốc, bằng không đều phải chết!" Nói xong nàng một cái xoay người từ khe hở thang lầu nhảy xuống, người da nhận thấy được không đúng, nhưng Thẩm Thanh Thu đứng ở đầu cầu thang đã chặn lại đường đi. 

Trong tay nàng giơ cao đao quân dụng, chính là có một loại khí thế chiến thần giữ ải, vạn anh khó vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!