Thấy Hạ Cửu Gia nở nụ cười, Thẩm Hi sửng sốt rồi dè dặt hỏi: "Sao vậy cục cưng?"
"Đừng kêu bậy bạ." Hạ Cửu Gia suy tư mấy giây mới mở lời: "Tôi cần hỏi thầy chút chuyện, còn có phải là cục cưng hay không thì... trong một tiếng sẽ có kết quả." Mỗi tiết tự học buổi tối đều kéo dài một tiếng, Hạ Cửu Gia nghĩ bây giờ không nên tỏ vẻ vui mừng sớm với Thẩm Hi, lỡ đâu câu cuối cùng có hai chỗ phải điền thì một câu là 0,5 một câu là 2,5 chứ không phải mỗi câu 1,5 điểm thì sao?
Tấm gương của Thẩm Hi còn rành rành ngay trước mắt, cậu không muốn bị "lật kèo" lần nữa.
Thẩm Hi: "???"
Tâm tình Hạ Cửu Gia thả lỏng hơn, tập trung nghe giảng bài. Thẩm Hi thì yên tĩnh hơn hồi nãy, nhưng vẫn thỉnh thoảng kêu bốn chữ "bà xã", "vợ ơi". Thật ra Thẩm Hi đã có một suy đoán, nhưng cậu không muốn nghĩ thêm nữa.
Tiếng chuông hết tiết vừa vang lên, Hạ Cửu Gia liền cầm theo bài thi bước đến bục giảng, ngăn lại thầy Hóa: "Thầy ơi, em có chuyện muốn hỏi."
Thầy Hóa, biệt danh "vua tán đả" vừa tham gia cuộc tranh tài tán đả không chuyên toàn tỉnh nên bên khóe miệng vẫn còn vết bầm tím, thầy ôn hòa nhìn Hạ Cửu Gia: "Có chỗ nào không hiểu sao em?"
"Tất cả đều hiểu ạ."
Thầy Hóa bừng tỉnh: "Có phải thắc mắc về điểm số không?" Trường hợp hạng nhất rớt xuống hạng hai quả thực quá nhiều, càng tranh hạng nhất hạng hai thì mới càng quan tâm một, hai điểm. Học dở thì thêm mấy điểm cũng là vô ích, nhưng với học thần thì thêm một điểm cũng như phi thăng.
"Dạ." Hạ Cửu Gia lật bài thi, chỉ câu hỏi cuối cùng, phần điền chỗ trống cuối cùng, "Chỗ này có phải là... 2,5 điểm không ạ? Tổng điểm của em là 97,5, toàn bài chỉ sai chỗ này, bị trừ đi 2,5. Hai câu điền vào chỗ trống cộng lại là 3 điểm."
"Hửm?" Thầy Hóa đưa ngón tay cái lên liếm một chút, rồi cầm bài thi xoay về trước mặt, dò điểm các phần, sau đó tiếp tục lật ra phía sau, quả thật chỉ có một câu cuối đáp sai, bị trừ 2,5 điểm. Phần điền vào chỗ trống bị sai có một dấu gạch chéo màu đỏ, còn lại tất cả đều là dấu tick đúng. Thầy Hóa cẩn thận nhìn câu trả lời viết bằng bút đen, xác nhận toàn bộ đều chính xác, nhất định là người chấm thi cộng lầm số điểm, khiến tổng điểm câu này đáng lẽ là 10,5 lại thành 9,5, dẫn đến tổng điểm cuối cùng có vấn đề.
Thầy Hóa trả lời: "Không phải bị trừ 2,5 đâu, hẳn là 1,5 mới đúng, thầy chấm bài tính sai điểm của em."
Hạ Cửu Gia thở ra một hơi: "Cho nên, bài thi hóa của em phải là 98,5 điểm." Trên đầu bài thi là con số "97,5" đỏ tươi.
"Ừ". Là giáo viên môn Hóa của cả lớp thực nghiệm và lớp hỏa tiễn, thầy cũng biết việc rớt đài trong kì thi cuối kỳ này. Thẩm Hi đạt hạng nhất, tổng điểm chỉ cao hơn Hạ Cửu Gia 0,5, thầy hiểu rõ Hạ Cửu Gia nhất định phải kiếm lại 1 điểm này là vì điều gì, chỉ có thể cảm khái trong lòng sự cạnh tranh giữa hạng nhất quả là căng thẳng ngập tràn mùi thuốc súng.
Sau đó, với thái độ công bằng cần có của một giáo viên, thầy Hóa gọi lớp phó học tập Tôn Thiên Xu lại: "Tôn Thiên Xu, điểm của Hạ Cửu Gia bị tính sai, môn hóa phải là 98,5 chứ không phải 97,5. Em sửa lại điểm trên bảng danh sách lớp với danh sách khối, tổng điểm của Hạ Cửu Gia tăng thêm một điểm, sửa "hạng hai" thành "hạng nhất", Thẩm Hi đổi từ "hạng nhất" thành "hạng hai". Ngày mai nhớ nói lại với thầy Dư để thầy nói với phòng giáo vụ sửa đổi luôn điểm và hạng trong hệ thống nhé." Trường R tất nhiên sẽ không in lại bảng xếp hạng mới, nhưng văn bản trên hệ thống quản lý có thể chỉnh sửa được.
Tôn Thiên Xu trả lời: "Dạ."
Có người ngồi gần bục giảng nghe thấy được liền la to: "Á! Á! Hạ Cửu Gia mới là hạng nhất! Cậu ấy bị chấm thiếu 1 điểm Hóa!!"
Trước đó, môn Văn Hạ Cửu Gia cao hơn Thẩm Hi nửa điểm, môn Hóa thiếu 1 điểm, nên tổng điểm hạng hai.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm: "Thiệt luôn?! Có thể bị chấm thiếu 1 điểm à?! Kiên quyết không chịu ở hạng hai à?!"
Thầy Hóa ra khỏi cửa dạo bộ hóng mát, Tôn Thiên Xu mượn một cây bút mực, đi đến bảng danh sách xếp hạng khối, mở nắp bút muốn sửa đổi. Mỗi lần có điểm thầy Dư đều sẽ dán danh sách trên bức tường trắng cạnh tấm bảng đen.
Ngay lúc này, một đám người ồn ã vây quanh Tôn Thiên Xu, muốn xem trực tiếp hiện trường cảnh Thẩm ca rớt đài.
Fangirl Tưởng Khiết níu cổ tay Tôn Thiên Xu, rầu rĩ nói: "Đừng... đừng đổi... Thiên Xu... chồng à..."
Tôn Thiên Xu tuy là nữ sinh nhưng dáng dấp đẹp trai nên thành "chồng" của con gái cả lớp, cô còn từng đóng vai hoàng tử trong vở kịch <Tân công chúa Bạch Tuyết> mừng 70 năm kỉ niệm trường. Lúc này cô cũng bất đắc dĩ, cười cười, giọng dỗ dành: "Không có cách nào khác a~~"
Hạ Cửu Gia: "..."
Biết năn nỉ Tôn Thiên Xu cũng không được gì, Tưởng Khiết đổi mục tiêu, hướng về phía Hạ Cửu Gia, hai tay vỗ bàn một phát: "Ây ya! Hạ Cửu Gia à, để cho Thẩm Hi được hạng nhất đi!" Người Đông Bắc nói "Ây ya" cũng không bằng giọng nũng nịu, mà nhấn trọng âm nghe rất mạnh mẽ, tuy vậy cô cũng chỉ là đùa giỡn thôi – nếu Hạ Cửu Gia nhất quyết không muốn ở hạng hai thì các cô cũng chẳng làm được gì, chắc chắn sẽ sớm quên chuyện này thôi.
Hạ Cửu Gia lại: "..."
Sau đó có nữ sinh nghĩ ra cách: "Bằng điểm đi, bằng điểm nhau! Cho tổng điểm của Hạ Cửu Gia lên 0,5 điểm! Thế là bằng điểm với Thẩm Hi! Cùng hạng nhất!" Thẩm ca của các cô đáng thương quá chừng!
Hạ Cửu Gia không muốn tỏ ra hẹp hòi nên cười cười trả lời các bạn: "Được, vậy thì thêm 0,5, môn Hóa xem như được 98 điểm, tổng điểm bằng Thẩm Hi." Cũng không biết sao, nghĩ đến chuyện tên mình và tên Thẩm Hi sẽ được xếp cùng một hàng, điểm bằng nhau, Hạ Cửu Gia thấy cũng không đặc biệt khó tiếp nhận như khi so với người khác. Dù sao, trên thực tế cậu cũng là hạng nhất, là người giỏi nhất, thế là đủ rồi, hơn nữa cũng không cần bị ép phải "thử một chút".
Bây giờ nghĩ lại cũng thấy thật thần kì, chuyện nghiêm túc như học tập mà lại có thể ngầm chứa chuyện yêu đương trăng gió.
Hạ Cửu Gia lại cảm thấy nhẹ nhõm, cậu ngồi nghe người khác nói chuyện phiếm và cãi vã. Mặt mũi bạn học bây giờ tựa như bản đồ HD, cả ngày nay ai cũng mơ mơ hồ hồ, bây giờ mới hiện ra rõ ràng trước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!