Buổi trưa Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi cùng vào một quán ăn "đặc sắc". Nhìn qua thực đơn là đủ thấy – khí thế lượn lờ bàng bạc, nhưng đọc không nhận ra đó là món gì.
Hạ Cửu Gia nói: "Món này, tuyết trắng rơi trên thuyền, nghe không tệ."
"Được", Thẩm Hi suy tính cẩn thận, "Món này, phá băng nảy mầm, nghe rất êm tai." Tóm lại rất là có ý cảnh – đầu xuân lại rơi một trận tuyết lạnh, nhưng không thể ngăn được sức sống bừng bừng nảy mầm, cậu và Nhóc Thịt Đông cùng ngồi nơi mũi thuyền, ngắm nhìn, thưởng thức phong cảnh.
Số lượng người tham gia Hội thao Tỉnh rất nhiều nên quán cơm nhỏ rất đông khách, mười lăm phút sau thức ăn mới lên.
Hai người sững sờ. Món tuyết trắng rơi trên thuyền hóa ra là cà tím hấp tỏi – cà tím rạch một đường giữa, nhồi tỏi băm, hấp lên, giội thêm chút dầu muối tương giấm liền xong món. Hóa ra tuyết trắng là tỏi, thuyền là quả cà. Còn phá băng nảy mầm chính là đậu hũ luộc hành lá, đậu hủ cắt thành miếng hình vuông, luộc qua, vẩy hành lá cắt nhỏ và tép mỡ rồi rưới nước cốt gà lên là OK.
Chẳng thể đợi thêm 15 phút nữa nên cả hai chỉ có thể nhét tạm vào mồm. Hai người chưa ăn no đã phải quay về lại sân vận động.
Buổi chiều, mặt trời lại càng chói chang hơn buổi sáng. Những đám mây như kẹo bông gòn vào buổi sáng nay đã hoàn toàn chẳng thấy tăm hơi, một mảnh cũng không có, thật giống đã bị phơi nắng đến tan chảy. "Hồng Tinh Nhĩ Khắc" làm rộn ràng cả một buổi trưa, cuối cùng cũng chịu bỏ qua cho học sinh trường R, Hạ Cửu Gia lại lấy bài tập đặt trên đùi, lần lượt giải từng đề bài.
Thẩm Hi lại mở ra cây dù hoa, tạo thành bóng râm mát che cho Hạ Cửu Gia.
Hạ Cửu Gia cũng lười phản ứng, chỉ đắm chìm vào trong đề toán. Quyển sách này cậu tùy tiện mua, tính thừa dịp Hội thao tỉnh xem một lần từ đầu đến cuối – bình thường cậu không làm quá nhiều đề, chỉ làm những bài trường học yêu cầu và thầy cô đề cử.
Sau lưng An Chúng lại than: "Đại ca lớp chúng ta lại là người như thế a..." Cậu ta tay ôm một bịch khoai tây chiên to, ra sức nghiến ngấu đồ ăn vặt.
Thẩm Hi quay đầu: "Không phục liền đổi."
"Không không không!" An Chúng kinh hãi, "Ngài dẫn dắt lớp 10-6 cầm giải nhất lễ thành lập trường, rồi lại cầm chức quán quân bóng rổ. Ngay cả bản thân ngài, bảy lần thi lớn thi nhỏ, một lần hạng nhất, sáu lần hạng hai. Ngài lầy, nhưng rất ổn trọng, trong cái ổn có cái lầy, là người thích hợp nhất."
Thẩm Hi cầm dù hoa, nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của An Chúng, đáp: "Mày đây là ghen tị." Nói xong liền xoay người, tiếp tục giơ cao cây dù kia.
An Chúng: "..."
Hai giờ trôi qua, Hạ Cửu Gia viết xong một nửa quyển sách bài tập bèn đưa mắt lên nghỉ ngơi, bất ngờ thấy Thẩm Hi ngồi bên cạnh đang nắm một món đồ.
Hạ Cửu Gia cẩn thận nhìn nhìn: "???"
Thẩm Hi cười một tiếng, bàn tay mở ra: "Kìm bóp tay."
"À..."
"Trong 30 ngày kể từ lúc tháo nẹp, tay phải vẫn phải làm phục hồi chức năng. Bác sĩ bảo, có thể dùng kìm bóp tay để tập luyện cho cơ bắp." Thẩm Hi vừa nói vừa bóp một lần bằng tay phải, "Bây giờ... tay tớ gần được như lúc trước gãy xương rồi, tớ có thể bóp mười mấy lần khi chỉnh lực đến 90kg đó."
Hạ Cửu Gia đưa tay: "Tôi thử chút được không?"
"Không nên gắng sức", Thẩm Hi biết Nhóc Thịt Đông toàn thân đều hơi gầy, ngón tay thon dài tinh tế, "Cái này rất nặng, lực 90kg, người bình thường bóp một cái cũng không nổi."
Hạ Cửu Gia cầm lấy, năm ngón tay khép chặt, bóp lại dễ dàng như chơi.
Thẩm Hi: "..."
Hạ Cửu Gia xem nó như đồ chơi, bóp bảy tám lần.
Thẩm Hi trợn hai mắt: "Cậu..."
"Tôi chưa chơi qua cái này," Hạ Cửu Gia nói, "nhưng tôi cảm thấy chủ yếu dựa vào lực của cẳng tay, mà học Muay Thái mỗi ngày đều phải luyện cơ chỗ này". Hạ Cửu Gia lật tay ra, dùng đầu ngón tay trái nhẹ nhàng lướt qua cơ bắp nơi cánh tay phải. Bây giờ cơ không còn lớn bằng lúc trước, do cậu chỉ luyện một chút lúc ở ký túc xá hay nhà mình, nhưng dẫu sao cũng là người đã học qua sáu năm.
Hơn nữa cậu cũng không phải học da lông sơ sài, với tính cách của cậu thì làm cái gì cũng đều nghiêm túc.
Thẩm Hi: "..." Suy nghĩ của cậu phiêu bồng đến tương lai. Sau này, khi Nhóc Thịt Đông nhà cậu thay cậu... ứ ừ, lỡ lúc ấy không biết nặng nhẹ, chả phải cậu sẽ thành thái giám ư?
Nhưng mà tầm nửa phút sau, tâm tư Thẩm Hi bỗng lanh lợi hẳn: "Đông nhi, chúng ta tỉ thí đi."
Hạ Cửu Gia: "???"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!