Sau giải vô địch trượt băng nghệ thuật, La Đình Đình không còn xin nghỉ học nữa. Mỗi ngày, cô đến trường đúng giờ, tan trường đúng giờ và học hành chăm chỉ. Các bạn cùng phòng với cô đã nói đùa rằng "Vẫn chưa quen với việc La Đình Đình ở đây".
Hạ Cửu Gia đại khái hiểu được sự lựa chọn của cô. Thành tích của La Đình Đình khá tốt, cô thông minh, đứng hạng tầm 40 trong lớp và tầm 500 trong khối. Hiện tại, vẫn còn một phần tư của năm lớp mười đang chờ, còn hai năm cho đến ngày thi đại học. La Đình Đình nghỉ học nhiều vẫn có thể vào top 500 của khối, nếu cố gắng thì chắc hẳn sẽ vào được top 300, vào được trường 985 là trong tầm tay.
Nhưng chỉ có Hạ Cửu Gia rõ ràng toàn bộ tình huống của La Đình Đình, những người khác vẫn không biết chuyện đã xảy ra trong giải vô địch trượt băng kia. Khi La Đình Đình chuyên cần đến lớp trong nửa tháng, các bạn lớp 10-6 thường nghi hoặc hỏi: "La Đình Đình à, dạo này không cần huấn luyện nữa sao?"
La Đình Đình cũng trả lời lại: "Ừ, sau này cũng không cần huấn luyện nữa. Ba mẹ đã hỏi tớ, muốn trượt băng hay muốn học tập. Nếu chọn cả hai thì đâu có thực tế. Nên tớ trả lời, học tập. Tớ phát hiện có vẻ mình thích thú với học tập hơn trượt băng."
"Hahaha tốt quá! Vậy sau này cậu vẫn gắn bó với lớp ta rồi~" Các bạn học đáp.
La Đình Đình nói: "Ừ"
Hạ Cửu Gia lắng nghe, cậu biết rõ La Đình Đình không nói thật.
Cô thích trượt băng. Tuy nhiên, so với thành tích "vào top 500" mà học tập dành cho cô, trượt băng không tặng lại được điều cô mong muốn, vì vậy cô không dám thích nó nữa. Thật ra nói như thế cũng không đúng, trước giải vô địch thì La Đình Đình cũng ở trong top 10, chỉ có thể nói, với thi đấu thể thao, ngay cả hạng hai cũng là vô nghĩa.
Hạ Cửu Gia đã sớm phát hiện La Đình Đình bắt đầu ăn quà vặt, uống trà sữa. Cô tăng mấy cân trông thấy rõ, thực sự là không muốn cho mình đường quay đầu. Một chút do dự đều không có.
Cú ngã trong giải vô địch đã đồng thời làm cuộc đời vận động viên của cô trượt té, giấc mộng anh hùng của cô rơi vỡ. La Đình Đình không còn mơ về Thế vận hội nữa.
Cứ thế, những người chung quanh Hạ Cửu Gia ai nấy đều cố gắng học tập, tạo thành bầu không khí hết sức khủng khiếp. Bản thân cậu không cần phải nói, Thẩm Hi cũng ngày ngày vùi đầu ôn tập, Long Vân Phi vốn đã là học sinh giỏi nên vẫn luôn vô cùng cố gắng mà giữ vững vị trí top 10, La Đình Đình vì đuổi kịp tiến độ nên cũng hết sức chăm chỉ.
- ----------
Cuối tháng 5, Thẩm Hi tháo băng và gỡ nẹp.
Ngày hôm đó cậu không hề nói cho Hạ Cửu Gia rằng mình sắp "thoát kiếp tàn phế", Hạ Cửu Gia cho rằng chỉ là buổi kiểm tra bình thường nên không đi theo.
Cho dù gãy xương tay, Thẩm Hi vẫn nhảy tường ra khỏi trường. So với cổng chính người đến người đi đông đúc thì xuyên qua khu chợ nhỏ đến bên đường lớn vẫn dễ dàng đón xe hơn. Thêm nữa, khu lớp mười cách cổng chính rất xa, phải vòng qua khu lớp mười hai, lớp bảy, tám và chín, chẳng thà đi qua khu chợ còn gần hơn.
Vì không muốn cúp cua quá nhiều mà thời gian có hạn, Thẩm Hi quyết định không ăn cơm trưa, tùy tiện mua đại món gì lót bụng. Khi đi ngang qua "Bánh mì A Xương", cậu bỗng ngửi thấy một mùi hương thơm ngon vô cùng. Quay đầu nhìn lại, hóa ra là một bác gái đang bán bánh bao. Trong lồng hấp, từng cái bánh mềm mại trắng phau phau.
"..." Bình thường Thẩm Hi không hứng thú với mấy món bằng bột mì, nhưng hôm nay lại bị rù quến, bỏ tiền mua hẳn hai cái. Cắn một miếng, quả thật... rất là ngon, mê mẩn đến dục tiên dục tử. Lại rất thơm.
Do dự năm giây, Thẩm Hi quay lại bước nhanh về "Bánh mì A Xương", mua thêm ba cái bánh bao, sau đó gọi điện cho Hạ Cửu Gia: "Đông nhi? Cậu đã đến căntin chưa? Đang định à? Tớ cũng đoán vậy. Bảo nè, cậu đi qua bên cửa sau một xíu, tớ ở bên ngoài lan can chờ cậu... Ừ, có chuyện, thật có chuyện mà... Nhất định phải tới nha."
Thẩm Hi chỉ vừa ăn món ngon là hy vọng Hạ Cửu Gia cũng có thể nếm thử một chút. Cậu mong muốn mang hết thảy những điều tốt nhất đến trước mặt đối phương. Cho dù chỉ là... ba cái bánh bao.
Thật ra ngày khác quay lại mua cũng được, nhưng lỡ như... chỉ có mẻ hôm nay ăn mới ngon? Lỡ ngày khác không bằng thì sao? Chờ có mấy phút, cũng không đáng ngại.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Rất nhanh, Thẩm Hi nhìn thấy Hạ Cửu Gia xuất hiện phía bên trong cửa, bèn vội vàng tiến đến, cách lan can đưa túi bánh bao như hiến vật báu: "Cho cậu."
Hạ Cửu Gia cúi đầu nhìn, cạn lời: "... Lại trò gì đấy?"
Thẩm Hi đáp: "Ba cái bánh bao."
"..." Hạ Cửu Gia đưa mắt: "Cậu nói có chuyện, là có chuyện gì?"
Thẩm Hi sững sờ một chút: "Chính là cái này ấy, tớ đưa cậu mấy cái bánh bao."
"Này..." Hạ Cửu Gia đen mặt, nghiến răng: "Cậu bệnh thần kinh à?" Cố ý bắt người ta phải đi một chuyến mà!
Thẩm Hi tủi thân: "Tớ ăn thấy rất ngon nên muốn cho cậu nếm thử mà thôi. Tớ lo mấy hôm sau bánh bao không ngon bằng hôm nay."
"Được rồi, được rồi, cảm ơn cậu." Hạ Cửu Gia nhận lấy bánh bao, "Nhanh đi bệnh viện đi."
"Ừm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!