Chương 30: Thi đấu bóng rổ (một)

Cuối tháng 3 đầu tháng 4, giải bóng rổ mỗi năm một lần của trường trung học R chính thức bắt đầu. Lớp mười có 30 lớp, hai lớp sẽ được bắt cặp đấu với nhau, 15 đội thắng và 1 đội thua có số điểm ghi bàn thắng cao nhất sẽ tiến vào vòng tiếp theo, sau đó đấu loại để giành quyền vào tứ kết, bán kết, cuối cùng là tranh hạng ba và chung kết. Nói cách khác, hạng nhất hạng nhì hạng ba phải đánh tổng cộng 5 trận.

Lớp 10-6 có vài cầu thủ bóng rổ nghiệp dư, ví dụ như Thẩm ca của mội người, như lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu. Hạ Cửu Gia biết đánh nhưng trình độ chỉ trung bình, chưa từng tham gia so tài – cậu am hiểu Muay Thái hơn.

Để chuẩn bị tốt cho giải bóng rỗ, mỗi ngày Thẩm Hi đều cùng luyện tập với các đồng đội. Ngay cả 12 tấm hình làm bài tập luôn bất biến trong quá khứ cũng bị giảm còn 10 tấm, mấy môn như toán lý hóa sinh từ "mỗi ngày đều làm" chuyển thành "làm cách ngày". Chỗ ngồi bên cạnh Hạ Cửu Gia thường xuyên trống – trước giờ cơm trưa cơm tối rất khó tìm được sân tập nên đội bóng thường vắng bảy tám tiết tự học.

Cuộc so tài đầu tiên của lớp 10-6 là vào ngày 29 tháng 3.

Tối tự học ngày 28 tháng 3, Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi đi cùng nhau đến ký túc xá. Bầu không khí trên sân bóng rổ vẫn rất sôi động, những tiếng hô "phòng thủ", "bắt bóng", "đưa bóng qua đây" không ngừng vang bên tai. Hầu hết sự thích của thiếu niên mười mấy đều vì tỏ vẻ cool ngầu, nên rất khó mà chân thật yêu thích làm chuyện gì đó.

Khi đi ngang qua một sân đang diễn ra nửa trận, một quả bóng rổ bỗng nhiên như đại bác mà bắn tới Hạ Cửu Gia!!!

Hạ Cửu Gia còn chưa kịp phản ứng thì hai chân Thẩm Hi đã tự động di chuyển, tiến lên một bước, đỡ bóng "ba" một tiếng, đánh quả bóng rổ muốn đập vào Hạ Cửu Gia bắn ra ngoài.

"Ssi..." Thẩm Hi vung vung tay, la: "Nhìn chút đi chứ!"

"Xin lỗi, xin lỗi..."

"..." Hạ Cửu Gia vốn nghĩ vì luyện Muay Thái nên phản ứng của mình đã rất nhanh rồi, ai ngờ trời tối, bóng bay mạnh, lại từ bên cạnh tới, Thẩm Hi lại có thể ngay lập tức phát hiện nguy hiểm?

Cậu yên lặng mấy giây, sau đó nói: "Cảm ơn cậu."

Thẩm Hi mỉm cười: "Cảm ơn cái gì!"

"..." Hạ Cửu Gia lảng sang chuyện khác: "Chuẩn bị xong cho trận đấu ngày mai chưa?"

"Tất nhiên", Thẩm Hi cắm hai tay vào túi, "Dạo này ngày nào cũng luyện, hiệu quả không tệ nha, có thêm cơ bắp đó."

"Thật hả?" Hạ Cửu Gia liếc nhìn, "Không nhìn ra lắm."

Thẩm Hi chuyển mắt, ngẩng đầu nhìn ánh trăng một lúc, bỗng nhiên cất tiếng: "Là thật hay giả thì buổi tối sẽ dùng bằng chứng nói chuyện."

"???" Bằng chứng gì?

Sau lúc tắt đèn, Hạ Cửu Gia rốt cuộc biết "dùng bằng chứng nói chuyện" là gì. Sau khoảng 10 tấm hình giải bài tập và câu "Hôm nay vẫn thích cậu", lại có thêm một tấm hình khác!

Vì hình thu nhỏ trong wechat khá mơ hồ, Hạ Cửu Gia tò mò trong lòng nên một tay cầm điện thoại, một tay khác dùng ngón trỏ ấn vào màn ảnh mấy cái. Hình ảnh phóng to ra, trong nháy mắt cậu như muốn ngừng thở!!!

Chính giữa hình là Thẩm Hi đang đứng trước gương phòng tắm, miệng ngậm T

-shirt, tự sướng. Rõ ràng vẫn chưa tròn 17 tuổi, nhưng Thẩm Hi đã có cơ bụng săn chắc và một vòng eo thon gọn. Lưng quần hơi thấp, nhân ngư tuyến lấp ló khi có khi không.

(*Nhân ngư tuyến là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V. Trong "Hội họa luận" Leonardo da Vinci lần đầu đưa ra "nhân ngư tuyến" làm chỉ tiêu cho đẹp và gợi cảm. Chính là phần này

"!!!" Hạ Cửu Gia muốn nhìn, lại không dám nhìn, vì vậy cậu nheo mắt lại, nhìn ngắt quãng từng vùng nhỏ, nhìn đến từng chi tiết nhỏ trong hình đều thấy rõ. Sau đó ngón cái và ngón trỏ làm động tác kéo ra, đem phần "bụng" phóng to, Hạ Cửu Gia không dám nhìn chăm chú quá lâu, chỉ lướt mắt nhanh qua mấy khối cơ bụng thấy rõ sau khi phóng to.

Thật sự... nhìn rất thích.

Nhấn cho hình thu nhỏ lại, Hạ Cửu Gia nhìn thấy hai chữ dưới hình: bằng chứng.

- -----------

Giải bóng rổ thường niên của trường R đều tranh thủ tiến hành vào buổi trưa. Mỗi trận tranh tài cũng chỉ đánh hai hiệp, mỗi hiệp 12 phút, tổng cộng là 24 phút, không như NBA tổng cộng có 4 hiệp, mỗi hiệp 12 phút. Nếu quả thật đánh như NBA thì học sinh sẽ mệt chết, một tháng cũng khỏi có sức lực học tập. (*NBA: Giải bóng rổ nhà nghề Mỹ).

Lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu là thành viên chủ lực, do đó vừa qua 12 giờ, lớp phó liền dẫn các bạn đi tới sân cổ vũ, thầy Dư đã đến trước rồi. Hạ Cửu Gia nhìn thấy Thẩm Hi đang bố trí chiến thuật cho đội bóng lớp trên sân, cậu vừa là đội trưởng vừa kiêm luôn "huấn luyện viên", nghe loáng thoáng mấy câu "Hiệp đầu thì tiết kiệm sức lực, đánh từ từ, đến hiệp hai bắt đầu vùng lên."

Đối thủ là lớp 10-24, yếu vô cùng. Còn chưa chờ đến hiệp hai, lớp 10-6 đã giành trước 20 điểm so với đối thủ. Vì vậy thành viên chủ lực nghỉ ngơi, các bạn học trình độ thường thường hưng phấn ra sân thử thân thủ. Hạ Cửu Gia nhìn nhìn, cũng có chút rục rịch --, không, là nóng lòng muốn thử. Cậu không thể so với thành viên chủ lực, nhưng cũng tám lạng nửa cân với những người dự bị.

Thẩm Hi ra sân, nhìn Nhóc Thịt Đông, nói: "Cậu không vào chơi một chút sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!