Ngày đi học lại, Hạ Cửu Gia nhìn chỗ ngồi trống rỗng bên cạnh mình, kinh ngạc đến ngây người. Cậu đã quen có một cô gái vùi đầu vào ngồi học nơi đó. Cô gái ấy sẽ viết từ vựng mới học đầy một trang giấy nháp, vừa viết vừa đọc nghĩa của từ bằng tiếng Trung, rồi sau hai hoặc bốn tiết, cô gái ấy lại cầm sách bài tập hỏi: "Cửu Gia, từ này nghĩa là gì?" Cậu sẽ ngạc nhiên nhìn bạn cùng bàn, trong đầu nghĩ: "Không phải vừa nãy mới viết đầy một trang sao?"
Thầy Dư Trung Thiện vào lớp, sau khi bắt hai người làm ồn trong giờ chào cờ viết kiểm điểm thì nhìn về phía Hạ Cửu Gia nói: "Thẩm Hi, dời lên bàn trước, cùng Hạ Cửu Gia ngồi một bàn."
"...!!!" Hạ Cửu Gia kinh ngạc ngẩng đầu, cảm thấy thật khó tin.
Thế nhưng chuyện này tính ra cũng hợp lý. Hai học bá ngồi chung một bàn trợ giúp lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, cùng lấy được hạng nhất hạng hai khối cho lớp, thậm chí có thể lấy vị trí Trạng nguyên Bảng nhãn kì thi đại học cho trường, đây chính là điều mà thầy cô nào cũng hướng đến. Hạ Cửu Gia còn đang trầm mặc thì Thẩm Hi đã nhanh chóng thu dọn, đem sách vở ném lên bàn trên, rồi đứng ở lối đi cạnh Hạ Cửu Gia bảo: "Bạn cùng bạn, cho tớ đi vào."
Nói xong cậu lại tự sửng sốt vài giây, sau đó vỗ vỗ Hạ Cửu Gia: "Đông nhi, ngoan, cho tớ đi vào."
"... Câm miệng." Biết rõ đây là một câu hai nghĩa nhưng không cách nào nổi giận được – Thẩm Hi am hiểu nhất là giả vờ vô tội. Hạ Cửu Gia đứng lên để cậu ta nhanh chóng ngồi yên vị.
"Được rồi," Dư Trung Thiện tiếp tục xếp chỗ, chỉ vào bạn cùng bàn trước của Thẩm Hi, "Em đến chỗ trước Thẩm Hi, ngồi cùng La Đình Đình. Còn..."
"Dạ." Những người được gọi tên lục tục đổi chỗ.
La Đình Đình quay xuống nói: "Hạ Cửu Gia hai ta đều mất đi bạn cùng bạn cũ, rồi lại có bạn cùng bàn mới."
Hạ Cửu Gia gật đầu: "Ừm."
Hạ Cửu Gia biết rõ bạn cùng bàn với La Đình Đình là xuất ngoại du học, còn bạn cùng bàn của cậu là mắc bệnh nghỉ học. Vì vậy thầy Dư tách bàn Thẩm Hi ra, một người phân cho La Đình Đình, một người phân cho mình. Còn vì sao không để mình và La Đình Đình cùng ngồi chung, lý do cũng đơn giản – mình là hạng nhất khối, còn La Đình Đình là học sinh khối thể dục, thường hay nghỉ học đi huấn luyện, thầy Dư sợ tạo thành tác dụng phụ cho mình.
Gia cảnh La Đình Đình rất tốt, từ nhỏ cô đã luyện tập trượt băng, sinh năm 2003, mới 15 tuổi, hiện đang là thành viên đội tuyển của tỉnh. Trước kia phong độ bình thường, năm ngoái bỗng dưng vào trạng thái bùng nổ, biểu hiện không tệ tại cuộc tranh tài toàn quốc tháng 12, chỉ cần có thể tiếp tục giữ vững phong độ ở giải hạng nhất ở tháng 4 là có thể vào đội tuyển quốc gia, chinh chiến ở các giải trẻ U-20. La Đình Đình từng nói, ước mơ của cô là Thế vận hội mùa đông. Bởi vì thông minh cộng thêm phát huy vượt xa bình thường, La Đình Đình thi vào trường lọt top 100, thành tích tầm trung, hạng 40 trong lớp, thế là đã lợi hại vô cùng.
Thẩm Hi vung tay vung chân, nhếch một bên lông mày: "Đông nhi."
"..." Hạ Cửu Gia hỏi, "Sao cậu có thể nhếch được chỉ một bên như thế?"
"Luyện", Thẩm Hi giải thích, "Nhếch một bên lông mày, nhếch một bên khóe miệng, trượt ván, chơi các loại bóng banh, đều luyện hồi tiểu học."
"Vì làm màu cool ngầu cậu đúng là cố gắng thật..."
Một bên khác, Tiền Hậu nhìn Hạ Cửu Gia cùng Thẩm Hi chợt kêu to: "Woah, bị trói với nhau rồi! Tao nghĩ thế này, hai tụi bây tạo thành một nhóm cùng debut đi! Chờ tao nghĩ chút... Nhóm sẽ gọi là "Học thần Boys"!"
Thẩm Hi cau mày: "Nói xàm xí gì thế."
Tiền Hậu lại bất chấp: "Đang thịnh hành cái này mà! Trước kia UK
-US có Backstreet Boys, bây giờ châu Á có TFBoys... Hai bây liền gọi là "Học thần Boys", quá ngầu!" Nói xong, Tiền Hậu lại buồn rầu chép miệng: "Giới học tập của tụi mày biến hóa thật nhanh, làm người ta hoa cả mắt, thay đổi còn nhanh hơn cả giới giải trí. Nổi hay không nổi, flop hay không flop ở giới giải trí tính bằng năm. Giới học tập thì tính bằng tháng! Thi tháng lần đầu, tao tưởng các học bá là debut nhóm, Thẩm Hi ở vị trí center.
Đến giữa kỳ, Hạ đại đại một mình một phách, cao hơn Thẩm ca hẳn 23 điểm, tao cho là Hạ đại đại solo debut. Đến lần thi tháng thứ hai, hai tụi bây hai người một nhịp, cao hơn người hạng ba hẳn 31 điểm... Lúc này mới biết hóa ra hai bây là một nhóm hai người!!"
"..." Thẩm Hi gào, "Cút mau!"
- ----
Hai tiết đầu tiên là môn Toán. Cô Toán cầm binh khí là cây thước eke to đùng đi vào phòng học, nói: "Đầu tiên chúng ta sẽ khái quát nội dung bài thi học kỳ trước". Vừa nói cô vừa xoay người, viết hai đề bài lên bảng đen: "Hai đề này khá toàn diện, đề thứ nhất vận dụng công thức ở chương thứ nhất và chương thứ tư; đề thứ hai vận dụng công thức chương thứ hai và thứ ba.
Tôi gọi hai em lên trên đây giải bài, các em bên dưới làm trong giấy nháp."
Cô Toán đảo mắt nhìn một vòng, điểm tên: "Hạ Cửu Gia, bài 1. Thẩm Hi, bài 2."
"..." Hạ Cửu Gia vẫn chưa hồi phục lại sau cú shock "Thẩm Hi = bạn cùng bàn", nhưng cô Toán đã yêu cầu lên giải đề, tất nhiên cậu không thể từ chối, đành nhăn mặt đứng dậy bước lên bục giảng.
Ừm đề không khó. Hạ Cửu Gia cầm một cục phấn bắt đầu giải đề. Nhưng bởi vì bị chuyện "Thẩm Hi = bạn cùng bàn" làm rối lòng, thói quen trăm năm tính nhẩm của Hạ Cửu Gia hiếm thấy mắc lỗi một lần.
Cậu nghĩ: 0,767 = (½) ^ (t/5730), như vậy t =...2193. Kết quả chẳng hiểu sao Hạ Cửu Gia đặt phấn xuống bảng, lại viết thành "393".
Cậu vỗ tay phủi bụi, bước xuống bục giảng. Mình nhanh hơn Thẩm Hi, haha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!