Chương 25: Năm mới (hai) / Cuối kỳ (một)

Một lát sau, Hạ Cửu Gia cảm giác Thẩm Hi trở lại, ngã cái bịch lên giường, ngủ tiếp một giấc.

Hạ Cửu Gia hỏi: "Không học bài à?"

Thẩm Hi đáp: "Cậu cũng không học mà, tớ ngủ thêm một chút."

"Ừ." Hạ Cửu Gia lạnh lùng đáp lại. Nhưng vốn đã định sẽ đọc hai bài tin tức trên FOX, cậu lại phá vỡ thói quen chưa từng gián đoạn suốt mấy tháng nay, lẳng lặng nằm trên giường, không thèm dậy. Thôi, cậu nghĩ: Hôm nay không đọc nữa, để cho Thẩm Hi "vì cậu cũng không học" mà ngủ thêm. Hạ Cửu Gia nằm một tí lại cảm thấy mình cách vị trí Trạng nguyên của kì thi đại học xa thêm nửa bước; cậu dường như thấy nhóm học sinh hạng nhất của trường P, trường T, trường F đang cười giễu – phải biết là các thành phố xung quanh luôn sản sinh ra Trạng nguyên kì thi đại học, không được khinh thường. Lỡ như từ vựng hay câu cú xuất hiện trong tin tức hôm nay có thể được sử dụng trong đề thi đại học thì sao... haiz. Cậu quay đầu nhìn Thẩm Hi, phát hiện khi rũ bỏ sự lông bông, ngạo mạn thường ngày thì Thẩm Hi trông đẹp trai hơn hẳn.

10 giờ, mẹ Thẩm Hi gõ cửa, gọi hai người thức dậy: "Buổi trưa có ăn ở nhà không?"

"Dạ không dì ơi", tính tình Hạ Cửu Gia cứng rắn nhưng giọng nói lại mềm mại, rất dễ khiến người ta có thiện cảm, "Trưa nay cháu sẽ tới nhà bà nội, buổi tối tới nhà bà ngoại, chút nữa cháu xin phép về ạ."

"Ừ", mẹ Thẩm Hi cũng không giữ lại nữa, "Vậy cháu dậy ăn chút điểm tâm đi, cháo trứng muối thịt nạc được không?"

"Dạ được, cảm ơn dì." Hạ Cửu Gia cũng không phải người kén ăn.

Mẹ vừa đi, Thẩm Hi liền vùng dậy: "Nhóc Thịt Đông à, Nhóc Thịt Đông ơi, hôm qua tớ đã mang cậu về nhà thăm hỏi, hôm nay cậu cũng mang tớ về nhà cậu thăm hỏi được không?"

Hạ Cửu Gia nhíu mày: "Có kỳ không?"

Thẩm Hi đẩy mạnh tấn công: "Một mình cậu ở lại trường suốt hai ngày nghỉ, vậy mang bạn bè về nhà ăn một bữa cơm thì quá đáng lắm sao?"

Thẩm Hi đã kéo mình về nhà qua ngày 31/12, Hạ Cửu Gia cũng không nỡ lòng cự tuyệt Thẩm Hi về nhà mình, suy nghĩ một chút cũng chẳng thấy vấn đề gì, liền đáp: "Thôi được, cậu theo tôi đi."

"Ừm", Thẩm Hi lập tức thức dậy, vô cùng buồn nôn mà nói: "Nhóc Thịt Đông, cậu tốt với tớ quá chừng!"

Hạ Cửu Gia: "..."

Ăn xong điểm tâm hai người liền ra cửa gọi xe, chạy thẳng đến một khu nhà cũ kĩ. Hạ Cửu Gia dắt Thẩm Hi đi đến căn nhà thứ ba, đưa tay gõ cửa: "Bà nội, bà nội ơi." Ông bà nội đã hơn 70 tuổi, hai ông bà ở một mình, bác và cô đều ở Bắc Kinh, không thường về nhà. Bây giờ hai ông bà vẫn khá khỏe, có thể tự mình lo liệu, ông nội bị cao huyết áp, bà nội bị tiểu đường nhẹ, nhưng đều không nghiêm trọng lắm, có thể kiểm soát được.

Vài giây sau có một cụ già ra mở cửa, Hạ Cửu Gia giới thiệu: "Bà nội, đây là bạn học của con, tên Thẩm Hi. Thẩm Hi, đây là bà nội tôi, cậu xưng hô là..."

Thẩm Hi ngay lập tức mở miệng chào: "Bà nội."

Hạ Cửu Gia: "..."

Thẩm Hi vào nhà lại kêu: "Ông nội."

Hạ Cửu Gia: "..."

Hạ Cửu Gia nhanh chóng phát hiện ra, trước mặt người lớn Thẩm Hi vô cùng đứng đắn đàng hoàng, khác biệt cực lớn với bình thường. Đề tài nói chuyện của hai bên rất nhiều, Thẩm Hi kể cho ông bà nội đủ thứ chuyện của Hạ Cửu Gia trong trường học, từ lễ kỉ niệm thành lập trường đến việc thi cử, ông bà nội rất hứng thú, hỏi mãi những chi tiết nhỏ. Bữa trưa tương đối đơn giản, ông bà nội phải ngủ trưa nên Hạ Cửu Gia gọi Thẩm Hi ra về, sau đó đến trung tâm thương mại gần đây đi dạo nửa tiếng, mua hai món quần áo đang sale đại hạ giá dịp tết rồi đến nhà ông bà ngoại.

Mẹ Hạ Cửu Gia là người Nam Kinh, nên Hạ Cửu Gia không gọi "mỗ mỗ, mỗ gia" mà gọi là ông ngoại, bà ngoại (ngoại công, ngoại bà; hai cách gọi khác nhau nhưng cùng một nghĩa). Hai ông bà ở cùng với cậu mợ Hạ Cửu Gia, nhưng sau khi mẹ qua đời Hạ Cửu Gia cùng nhà cậu cũng có chút xa cách, không thường thăm hỏi.

Ông ngoại bà ngoại đều nói giọng miền nam, Thẩm Hi phải cố gắng lắm mới nghe hiểu được. Đang lúc ăn cơm, chẳng biết làm sao mà bà ngoại lại nhớ đến cô con gái đã bệnh nặng qua đời của mình. Bà lau nước mắt nói: "Gia Gia bây giờ đạt hạng nhất trường R, nếu mẹ nó có thể nhìn thấy được thì tốt biết bao ----"

Ngày đầu tiên của năm mới, vì những lời này mà tâm tình mọi người đều nặng nề. Hạ Cửu Gia là người mong mỏi mẹ có thể nhìn thấy được nhất. Mấy năm trôi qua, nỗi buồn long trời lở đất, nỗi đau thấu đến tâm can đều biến mất, chỉ còn lại một nỗi cô đơn, trống vắng rất thông thường. Bình thường thì chẳng sao cả, nhưng khi lơ đãng đọc được vài tin tức, nghe được vài câu chuyện sẽ nhớ đến một ít kỉ niệm cũ, tim lại đột nhiên quặn thắt, nước mắt thỉnh thoảng tuôn trào.

Còn khi nhìn thấy phong cảnh đẹp, nghe được vài chuyện thú vị, nếm được mấy món ăn ngon, lại cực kỳ nhớ đến mẹ, muốn dẫn mẹ đi xem, muốn kể chuyện cho mẹ nghe, muốn cho mẹ nếm đồ ngon... Tóm lại, lúc bình thường thì không nhớ đến, nhưng lúc vui, lúc buồn, trong đầu lập tức hiện lên một bóng hình.

Bà ngoại còn nói: "Tại sao ông trời không mang bà lão này đi, lại bắt con gái tôi làm gì..." Bà không ngừng lặp lại lời này.

"Được rồi mẹ", cậu mợ Hạ Cửu Gia vội vàng cắt đứt, "Ngày đầu năm mới, bạn học Cửu Gia còn đang ở đây, mẹ lại làm gì thế."

"Ờ..." Bà ngoại có chút mơ hồ, nhưng cũng không mơ hồ đến mức đó.

Bởi vì sau bữa cơm tối bà ngoại lại buồn bã, nên cậu liền bảo Hạ Cửu Gia về sớm, còn nói: "Haiz, bà ngoại thấy cháu sẽ nhớ tới Chiêu Chiêu. Nếu không thì... sau này cháu tới thăm vào tết âm lịch và quốc khánh là được... Còn tết tây, ngày 1-5, đoan ngọ, trung thu thì khỏi cần tới đây, cậu dẫn cháu ra ngoài ăn cơm."

Hạ Cửu Gia thật biết điều "Dạ." Mẹ sớm qua đời, ba thường ở ngoài làm việc, Hạ Cửu Gia chỉ còn ông bà nội, ông bà ngoại bên cạnh, từ nay về sau, một năm chỉ có thể được gặp ông bà ngoại hai lần. Cậu lại mất đi một ít tình thân, người thân từng bước từng bước rời xa mà cậu chẳng có cách nào níu giữ được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!