Chương 22: Bày tỏ (ba)

Từ sau ngày bày tỏ, thích thầm đã thành thích công khai, Thẩm Hi lúc nào cũng quấn quýt lấy Hạ Cửu Gia.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, Hạ Cửu Gia đều sẽ nhận được một tin nhắn wechat dài thật dài, mà nội dung lại còn liên quan đến bài thầy cô giảng buổi sáng. Giống như là vì bản thân dâng trào cảm xúc mà viết chứ không hề sao chép ai, cũng không giống như lụm đại một câu trong sách hoặc là trên mạng.

Ví dụ, ngày thứ hai sau khi bày tỏ, cô Toán giảng đến "sin2 α + cos2 α = 1". Buổi tối, Thẩm Hi liền gửi đến một đoạn tin wechat, chủ đề là: Nhóc Thịt Đông, tình cảm của tớ cũng giống như sin2 α + cos2 α vậy, luôn thủy chung như một. Sau đó là một đoạn dài bộc bạch.

Ngày thứ ba, cô Lý nói về vũ trụ, các ngôi sao, các hành tinh.

Ngày thứ tư, thầy Hóa nói về nguyên tử, ion và electron.

Đến ngày thứ năm, giáo viên chính trị nói về "Trong buổi nói chuyện ở phía nam, mùa xuân năm 1992, Đặng Tiểu Bình nhấn mạnh đường lối cơ bản dù một trăm năm cũng sẽ không dao động." Buổi tối, Thẩm Hi nhắn: Nhóc Thịt Đông, tình cảm của tớ, dù một trăm năm, một ngàn năm, mười ngàn năm, cũng sẽ không dao động. Sau đó lại tiếp tục một đoạn dài giải thích.

Ngày thứ sáu, giáo viên sinh học dạy...

Tóm lại, ban ngày thầy cô giảng bất cứ điều gì, cũng sẽ được Thẩm Hi đem vào thư tình. Hạ Cửu Gia cảm thấy, thật không cần mặt mũi. Đúng vậy, thật sự là mặt mũi cũng không cần.

Thế nhưng mỗi ngày Hạ Cửu Gia đều đọc hết thư tình, không trả lời, cũng không xóa. Ký túc xá trường R có máy sưởi, mùa đông thật lạnh, Hạ Cửu Gia quấn chăn nằm trên giường, thế mà lại bị những lời "không biết xấu hổ" kia làm cho mặt đỏ tới mang tai, nóng ran cả người. Cậu có thể cảm thụ được tình ý từ chúng.

Ban ngày cũng thế. Một ngày thứ tư, trong tiết địa lý, Hạ Cửu Gia vô tình nhìn thấy Thẩm Hi bận bận bịu bịu, bưu thiếp rải rác khắp cả bàn, liền hơi nhíu mày hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

"Hửm?" Thẩm Hi cầm cây bút dạ màu đen, ngẩng đầu: "Chuyện gì?"

"Cậu đang làm gì?"

"À", Thẩm Hi quơ tay gom hết bưu thiếp vào một chỗ, đáp: "Tớ đang ghi chép lại những quốc gia, thành phố được giảng trong giờ địa." Dứt lời liền đẩy một tờ bưu thiếp về trước.

Hạ Cửu Gia tiện tay nhặt một tấm lên, mặt trước in hình phong cảnh rực rỡ, mặt sau là mấy hàng chữ rồng bay phượng múa của Thẩm Hi: "21/11/2018, chương 3, phần 3: Kỳ tích trong sa mạc

- Isarel." Bên dưới còn có một hàng chữ nhỏ ghi chép về hệ thống tưới tiêu khép kín hiện đại và các biện pháp khác: "ngày nay, lượng nước biển Isarel khử mặn đã lên tới 400 triệu mét khối, giá 0. 5 đô la Mỹ mỗi mét khối..."

Hạ Cửu Gia lại nhặt lên một tấm bưu thiếp in hình núi Phú Sĩ, lật ra đằng sau, đọc thầm: "28/11/2018, chương 4 phần 2: Núi lửa

- Núi Phú Sĩ Nhật Bản. Tổng cộng từng phun trào 18 lần, lần phun trào gần đây nhất ở năm 1707..."

Cậu ném bưu thiếp xuống, hỏi: "Đây là gì vậy?"

"Lịch trình du lịch." Thẩm Hi đáp, "Tương lai chúng ta sẽ đến ngắm nhìn từng nơi một. Vừa đi vừa nhớ lại khung cảnh năm đó nghe thầy cô giảng bài

- cậu ngồi trước tớ, tớ ngồi sau cậu, chúng ta cùng nhau học những kiến thức này. Tất cả địa điểm đều tìm được, thú vị biết bao. Khi đó có thể chúng ta 30 hoặc 40 tuổi, ta sẽ cảm thấy như ngồi máy thời gian mà quay lại lớp mười

- thời điểm khi chúng ta mới quen."

Cả hai người đều có trí nhớ tốt, chắc chắn sẽ nhớ được những chuyện này.

"Cậu..." Hạ Cửu Gia cố gắng hạ thấp giọng, "Ai muốn đi xem từng nơi chứ? Đừng kéo tôi vào!"

Thẩm Hi quơ hai tay thu lại xấp bưu thiếp, bỏ vào hộc bàn, chống cằm nói: "Phải kéo cậu đi, kéo chặt không thôi."

Ánh mắt Thẩm Hi như mãnh thú, kiên định chắc chắn, không giống như một thiếu niên 15 tuổi. Kiên định đến mức làm lòng người rung rinh. Loại tương lai thế này thật sự đánh động lòng người.

Đến tiết lịch sử, Thẩm Hi lại ghi chép từng sự kiện lịch sử của mỗi quốc gia, mỗi thành phố, còn bảo: "Nhóc Thịt Đông, tương lai chúng ta đi từ từ từng nơi, vừa đi vừa "học tập"

".

Ngay cả giờ ngữ văn cũng thế!!!

Vì luận văn, thầy Dư yêu cầu mỗi tuần một lần, trước khi vào tiết ngữ văn, mỗi bạn học sẽ đọc một câu danh ngôn, cứ đọc nối tiếp, 10 phút lại hết một vòng. Tất cả danh ngôn mà Thẩm Hi chọn đều là lời tỏ tình!!!

Cậu vừa khẽ ấn hai bả vai Hạ Cửu Gia vừa nói: "Ừm... Tôi đã đi qua rất nhiều cây cầu, ngắm rất nhiều mây bay, nếm rất nhiều loại rượu, nhưng chỉ yêu một người ở độ tuổi đẹp nhất

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!