Chương 14: Thi giữa kỳ (một)

Kỳ thi giữa kỳ lớp mười của trường R sắp đến.

1h10 ngày 8 tháng 11, buổi trưa trước ngày thi một ngày, chủ nhiệm lớp Dư Trung Thiện đứng trên bục giảng, nhìn Thẩm Hi, ôn hòa nói: "Thẩm Hi, lên đây, lên bục giảng nào."

Thẩm Hi dứt mắt khỏi cuốn tiểu thuyết võ hiệp, nhìn về phía thầy Dư: "…Dạ?" Cậu lại bắt đầu xem cuốn tiểu thuyết có U Môn Bí Môn, phát hiện lại có một cái đảo tên là Đảo Gì Đó, đảo chia thành đảo lớn đảo nhỏ, trong đó có Kết đảo, Hỗng đảo, Hồi đảo, Manh đảo, Trực đảo, tổng cộng mười hai đảo, ở toàn ác nhân. Một lần nữa cậu đoan chắc tác giả học y – nguyên bộ dạ dày đã xuất hiện rồi.

(U Môn, Bí Môn, tên gọi một số cơ quan trong dạ dày. Kết tràng, manh tràng, trực tràng là ba phần của ruột già. Hỗng tràng, hồi tràng là các phần của ruột non.)

Dư Trung Thiện lại nhắc: "Mau lên bục giảng."

Thẩm Hi tùy tiện để sách lên bàn, đi về phía trước. Dư Trung Thiện tránh sang một bên, bảo Thẩm Hi đến trước bàn giáo viên. Thẩm Hi đi qua, tay chống lên bàn, chân dài lui về sau hai bước, động tác tiêu sái, đưa mắt nhìn thầy Dư.

Dư Trung Thiện bảo: "Thẩm Hi, tranh thủ giờ tự học buổi trưa, em chia sẻ với các bạn phương pháp giữ bình tĩnh trước khi thi được không?" Trường R bình thường tan học lúc 11g30, sau đó 1g30 vào học lại, nhưng trường học yêu cầu học sinh phải đến lớp vào 1g10 để tự học.

"???"

"Nói một chút làm sao chuẩn bị tâm lý trước khi thi, ví dụ ứng phó với lo lắng thế nào, hồi hộp suy nghĩ thì phải làm sao. Có thể nói luôn điều chỉnh tâm lý trong lúc thi, ví dụ nếu gặp đề bài mình chưa biết làm, hoặc đề mình không nắm chắc thì sao. À còn có làm sao làm dịu tâm tình sau thi, ví dụ làm sao để không kiêu ngạo không tự ti, tiếp tục bình tĩnh học tập.

Thoải mái nói ra kinh nghiệm của em đi."

"…" Thẩm Hi cúi đầu suy nghĩ mấy giây, lại đưa mắt về thầy Dư lần nữa, "Chuyện này – em không nói được. Haiz"

Dư Trung Thiện trừng mắt nhìn Thẩm Hi.

"Em không cần điều chỉnh tâm lý, bởi em chưa gặp đề bài em không biết làm."

Cả lớp ngồi dưới huýt sáo cổ vũ.

"Ông tám" Tiền Hậu vừa vỗ tay vừa gào: "Bảnh! Thật sự bảnh! Thẩm ca, King of bảnh…!"

Thẩm Hi mỉm cười. Dư Trung Thiện nhìn Thẩm Hi, hai người đối mặt hồi lâu, cuối cùng Dư Trung Thiện nhấc cằm, bước lên bục giảng: "Thôi em đi xuống đi."

Thẩm Hi lập tức rút chân về, hai tay cắm vào túi áo học sinh đang phanh rộng, trở lại ngồi vào chỗ của mình.

Trên bục giảng, Dư Trung Thiện bắt đầu tự lực cánh sinh: "Trước khi đi thi –"

Hạ Cửu Gia không nhịn được mà nghĩ: "Thiên hạ lại có người ngông cuồng như Thẩm Hi, chả trách trừ Dư Trung Thiện thì các thầy cô môn khác ai cũng mệt mỏi vì cậu ta." Nhưng mà, Thẩm Hi lại thật sự có vốn liếng để mà "ngông", đây là điểm làm người ta khó chịu nhất.

Hạ Cửu Gia suy tư một chút, ngón tay nắm bút chợt siết chặt, tim bỗng đập thình thịch kịch liệt – đối thủ càng "mạnh" thì mới càng thú vị. Thẩm Hi dĩ nhiên "chưa gặp đề không biết làm", Hạ Cửu Gia nghĩ: "Mình cũng như vậy, chưa gặp đề không biết làm." Cậu muốn lấy được hạng nhất, cậu không tiếp nhận được chuyện mình "thua", lần trước cậu đã thất bại, còn hoài nghi năng lực của mình. Cậu cố gắng tới hôm nay, sẽ không chịu thua bất kì ai.

Nghĩ đến nơi này, Hạ Cửu Gia không nhịn được quay đầu lại nhìn Thẩm Hi, từ con ngươi lóe ra ánh lửa nhiệt tình! Thẩm Hi vốn đang ngồi ngả ngớn, nhìn thấy Hạ Cửu Gia, lập tức ngồi lại thật nghiêm chỉnh, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Hạ Cửu Gia phục hồi lại tinh thần: "Không có gì."

"Vậy…?"

Hạ Cửu Gia nói: "Chỉ nhìn một chút thôi."

Thẩm Hi tê rần trong lòng, cảm thấy hơi ngứa ngứa, nhưng lại rất vui vẻ. Không phải là cái kiểu ngưa ngứa khiến người ta phải gãi ngay lập tức, mà tựa như đang đi giữa một dòng sông mát lành, hai bên là lau sậy vàng ruộm, bên trên cây lau quẹt qua gò má cậu, bên dưới lá cỏ xẹt qua ống quần, thật khiến người ta muốn tiếp tục đi tới, không hề quay đầu lại.

Cậu thầm nghĩ: Nhóc Thịt Đông luôn luôn lạnh lùng, nhưng lại cố ý quay đầu "nhìn một chút", có phải hay không người ta cũng hơi hơi thích mình?

Điều khiến người thầm mến hạnh phúc nhất chỉ đơn giản là phát hiện dấu vết người ta cũng cảm mến mình mà thôi.

———-

Buổi chiều, giáo viên vật lý, hóa học điên cuồng phát tài liệu ôn thi.

Trong quá trình này, Thẩm Hi rất là cơ trí mà phát hiện một sự việc – Nhóc Thịt Đông mỗi lần chuyền tài liệu từ bàn trước xuống bàn sau đều đưa cho mình. Theo lý mà nói, Hạ Cửu Gia ngồi trước mặt mình đưa tài liệu cho bạn cùng bạn mình sẽ dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần hơi xoay người là được, nhưng đối phương lại lựa chọn nhìn mình một chút, đưa đồ thẳng cho mình… Vậy có phải là Nhóc Thịt Đông có chút thích mình? Nắm chặt cơ hội để nhìn mình, còn có giả vờ chạm tay?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!