Chương 41: (Vô Đề)

Lâm Thanh vội vàng nghe theo lệnh, giải tán đám người đang tụ tập xem, rồi đóng cửa lại, chuyển kính sang chế độ mờ.

Thôi thì hôm nay quay lại cũng là để kiếm tiền làm bao cát thôi.

Có lẽ đây mới là con người thật của Lương Mộng.

Nhìn đống bừa bộn khắp nơi, Lâm Thanh tự làm công tác tư tưởng cho bản thân.

Thấy mảnh vỡ của chiếc wedgwood dưới đất, cô thầm nghĩ:

"Giàu có đúng là tùy tiện, chẳng cần lo lắng về tiền bạc."

Khi tâm trạng không tốt, Lâm Thanh cũng chỉ chọn một con búp bê rẻ tiền nhất để đập trong nhà vệ sinh.

"Cô biết lái xe không?"

Hả?

Lương Mộng, tóc tai hơi rối, quay lại từ giữa đống đổ nát, lạnh lùng hỏi.

Có bằng lái.

Lâm Thanh đáp.

Nhưng từ khi lấy bằng, cô chưa từng lái xe trên đường lần nào.

Lương Mộng mang đôi bốt cao 7cm, tiện tay ném cho Lâm Thanh chìa khóa của chiếc Ferrari:

"Lái xe chở tôi ra ngoài!"

Lâm Thanh nhận lấy chìa khóa, siết chặt trong tay.

Vì lo cho sự an toàn của sếp, cô vẫn nói:

"Sếp ơi, tôi chưa từng lái xe trên đường."

Ý Lâm Thanh là, tôi dám lái, còn sếp có dám ngồi không?

Nhưng Lương Mộng hoàn toàn không quan tâm, cô thản nhiên:

"Chuyện gì cũng phải có lần đầu."

Nói xong, cô xách túi Hermes của mình, bước ra khỏi văn phòng.

Bên ngoài, mấy đồng nghiệp phòng tổng giám đốc lén nhìn, mong được xem kịch vui.

Lương Mộng hất tóc một cái, nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu ngạo thường ngày:

"Nhìn gì mà nhìn! Làm việc đi!"

Lâm Thanh bước theo sau, đi ngang qua chỗ làm của các đồng nghiệp, mấy người lén làm động tác cắt cổ về phía cô!

Ai cũng lo cho Lâm Thanh, vì đây là lần đầu cô sẽ chứng kiến con người thật của bà điên

Lương Mộng.

Ấn cái này!

Vừa ngồi vào xe, Lương Mộng lập tức biến thành một huấn luyện viên lái xe khó tính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!