Chương 39: (Vô Đề)

Thằng nhóc vô dụng.

Ba của Lữ Châu vừa nói vừa bỏ đi,

"Chẳng thừa hưởng chút phong thái nào của bố hồi xưa!"

Mẹ của Lữ Châu cũng liếc mắt, bước ra:

"Thằng nhóc ngốc! Y hệt như bố nó hồi đó!"

Việc Lữ Châu, người được cả gia đình cưng chiều, lần đầu tiên mời bạn nữ đến nhà ăn cơm đã nhanh chóng lan truyền khắp nhóm gia đình.

Vì vậy, trong vài ngày tiếp theo, nhà Lữ Châu lúc nào cũng đông đúc.

Trước tiên là mấy cậu của cậu đến liên tục, nhét phong bì, đưa tiền cho Lữ Châu.

"Con trai mà theo đuổi con gái thì phải tốn tiền chứ? Phải mời ăn uống, còn phải mua quà nữa! Đàn ông nhà mình phải có phong thái quý ông!"

"Đúng đúng! Bây giờ cái Iphone7 gì đó, đúng là 7 phải không? Đang rất thịnh trong giới trẻ các con. Quà tặng thì phải tặng cái gì ra hồn."

Tiếp theo là chú của Lữ Châu.

"Này, nghe nói thằng Lữ Châu sắp có bạn gái, đúng không? Đến đây, vừa hay! Hồi đầu năm đi đám cưới, thím con mới may cho chú bộ vest mới. Chú mang qua, anh thử xem! Làm bố nhà trai, anh phải chú ý hình ảnh chứ!"

"Cậu bị làm sao thế? Bạn gái của con trai đến nhà chơi, mà tôi lại mặc bộ vest sặc sỡ như bươm bướm à? Cầm về cầm về!"

"Người đẹp vì lụa, anh không hiểu gì cả!"

"Tôi không hiểu, cậu hiểu! Cầm cái bộ vest chó cười người chê của cậu mà đi đi đi!"

Rồi lại đến các dì và dượng của Lữ Châu.

"Này ông Lữ, cuối tuần này mấy anh em bàn bạc rồi, chẳng đi đâu cả! Đến nhà ông, sơn lại mấy bức tường cho mới! Lần đầu tiên cô bé đến chơi, ấn tượng ban đầu là rất quan trọng!"

"Đúng vậy! Còn cái bộ bàn ghế này, ông thay luôn đi! Tôi quen người ở xưởng đồ gỗ Hồng Môn. Đổi luôn cả bộ nội thất phòng khách thành gỗ đỏ đi."

Cuối cùng, sau bao ngày mong chờ, Lữ Châu đã đón được Lâm Thanh.

Khi Lâm Thanh đến, đã muộn hơn rất nhiều so với giờ hẹn.

Ban đầu, Lữ Châu nói là 11 giờ 30, nhưng do Lâm Thanh bị kẹt lại ở bệnh viện huyện, khi cô bước vào cửa nhà Lữ Châu, đã gần 1 giờ chiều.

Vì lo lắng cho mẹ, Lâm Thanh, trong lúc bị Lữ Châu nhắn tin và gọi điện hối thúc, đã quên mất mua quà trong lần đầu đến nhà cậu.

Khi cả nhà Lữ Châu xếp hàng chào đón cô, Lâm Thanh chỉ xách theo một túi nhựa của

"Bệnh viện Nhân dân Huyện", đứng giữa ánh mắt mong đợi của mọi người.

Đây là lần đầu tiên.

Lần đầu tiên Lâm Thanh, người vốn tự tin, cảm thấy tự ti.

Đã từ lâu, cô không còn cảm nhận được không khí gia đình đông đúc như thế này.

Kể từ khi cha cô rời đi, mẹ cô vì khoản tiền trợ cấp đã tranh cãi gay gắt với họ hàng bên nội, khiến mối quan hệ gia đình trở nên lạnh nhạt.

Mười mấy năm qua, không ai còn liên lạc với nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!