Chương 33: (Vô Đề)

Máu, lẫn với mùi tanh, chảy từ khóe miệng Lương Tỉnh.

Cô không chỉ hoảng loạn vì việc mất em gái, mà còn bị tát trước mặt mọi người, khiến cô lập tức sốt cao khi về nhà.

Cũng từ sau lần ốm đó, những lời bàn tán của hàng xóm, họ hàng và nhân viên Long Tuyền đã khiến Lương Tỉnh nhận ra sự thật về thân phận con nuôi của mình.

"Ông Lương tàn nhẫn thật, dám tát nứt miệng con bé lớn thế kia!"

"Bà biết gì mà nói? Mất đứa con rồi, không đánh sao được!"

"Nhưng cũng không nên đánh mạnh như vậy, dù sao đứa lớn cũng vẫn còn là trẻ con mà! Theo tôi, chẳng qua vì nó không phải con ruột thôi! Nếu là con ruột, làm sao nỡ mạnh tay như vậy!"

"Bà cái mồm đừng có lắm chuyện! Chuyện nhà họ Lương thì liên quan gì đến bà?!"

"Tôi chỉ thấy không đành lòng thôi. Nếu không có đứa lớn này, ông bà Lương liệu có con không…"

"Câm ngay cái miệng xấu xí đó đi!"

Tại Long Tuyền, ai cũng biết lý do vì sao Lương Tỉnh được nhận nuôi.

Ông bà Lương đã kết hôn được 5 năm nhưng mãi không có tin vui.

Làm ăn buôn bán, họ ít nhiều cũng tin vào tâm linh.

Vì vậy, bà Lương đã đi xem bói.

Thầy bói nói rằng, trong tương lai, sự nghiệp của họ sẽ ngày càng phát đạt, nhưng vận tài lộc lại đè nặng lên vận con cái.

Bà Lương lo lắng chuyện sinh con, đã đưa cho thầy bói một số tiền lớn, hỏi liệu có cách nào thay đổi số phận hay không.

Và thế là, không ngờ rằng, chính quyết định thay đổi vận mệnh này đã thay đổi cả cuộc đời của Long Tuyền và mọi người trong đó.

"Vợ chồng các người vốn không có duyên với con cái."

Thầy bói nói,

"Cách duy nhất là nhận nuôi một đứa trẻ có duyên với anh chị em. Như vậy có thể sẽ giúp mang lại vận con cái cho hai người. Nhưng biện pháp này rất rủi ro. Nếu có vận con cái, vận tài lộc sẽ…"

Trước khi thầy bói dứt lời, bà Lương đã vội vàng trên đường đến trại trẻ mồ côi.

Lương Tỉnh, đứa bé sơ sinh bị bỏ rơi, là đứa trẻ mang vận chị em trong lời thầy bói.

"Lương Mộng! Lương Mộng! Em ở đâu? Mộng! Mộng!"

Lương Tỉnh giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng.

Cô lau mồ hôi đẫm trán.

Những hình ảnh trong mơ sống động như thật.

Cơn ác mộng này đã đeo bám cô suốt 20 năm, kể từ cái tát của bà Lương.

Trên chiếc ghế quý phi đối diện, Giang Hàn đang ngủ say trong màn đêm đen.

Lương Tỉnh rót cho mình một cốc nước, đi chân trần trong đêm tối và lặng lẽ bước về phía Giang Hàn.

Cô ngồi xuống bên giường, nâng ly nước ấm, im lặng nhìn anh.

Dưới ánh trăng bạc, đường nét trên khuôn mặt của Giang Hàn vẫn rõ ràng, anh vẫn giữ được vẻ đẹp trai, lịch lãm như xưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!