Cô đang chờ đợi điều gì nữa?
"Lương tổng, cô đang tra gì vậy?"
Bảo vệ nhìn cô với ánh mắt lo lắng, hỏi một cách dè dặt.
"Tra gì, liên quan gì đến cậu?"
Lương Mộng lạnh lùng đáp, đeo kính râm vào rồi bước ra khỏi phòng bảo vệ với sự bực bội dâng trào.
Lại nổi điên rồi!
Lương Mộng đã đi xa, bảo vệ mới dám nhìn theo bóng cô, thầm lườm một cái rồi tiếp tục cắn quả quýt mà mẹ Lâm đã tặng.
Bíp bíp!
Vào giờ tan tầm, cổng Long Tuyền kẹt cứng xe cộ.
Lương Mộng ngồi trong chiếc Ferrari đỏ, nhai kẹo cao su với tâm trạng bực dọc.
Chiếc xe đứng yên không nhúc nhích!
Bất chợt, cô nhìn thấy từ xa, có vẻ là mẹ con Lâm Thanh đang đứng bên vệ đường.
"Mẹ, mẹ đừng lo. Giờ này gọi xe khó lắm."
Lâm Thanh an ủi mẹ, nhưng thực ra cô đang căng thẳng không kém khi nhìn thấy trên ứng dụng gọi xe báo
"Còn 27 người đang chờ trước".
Trời sắp đổ mưa rồi!
Mẹ Lâm đã đứng ngoài trời lạnh suốt một lúc lâu.
Lâm Thanh! Lên xe!
Lương Mộng lái xe tới, hạ cửa kính xuống và gọi to.
Lâm Thanh lúng túng, cúi người xuống qua cửa sổ xe:
"Lương tổng, hành lý của chúng tôi nhiều lắm!"
"Nhiều thì sao. Nếu cốp trước không đủ, thì chất lên ghế sau."
"Không không, hành lý của chúng tôi bẩn lắm…"
Lâm Thanh đỏ mặt, xấu hổ không biết phải làm sao khi được Lương tổng hạ cố giúp đỡ.
Mẹ Lâm không chút ngần ngại, đã mở cửa xe ngay lập tức.
"Lâm Thanh, con còn ngại gì nữa? Có người tốt bụng cho đi nhờ thì phải biết cảm ơn! Nếu con ngại thì đây, mẹ có hai quả quýt trong túi!"
Lâm Thanh dở khóc dở cười, không thể giải thích với mẹ rằng đây không phải chỉ là chuyện của hai quả quýt.
Cuối cùng, giữa ánh nhìn của bao người, chiếc Ferrari của Lương Mộng chật kín hành lý, Lâm Thanh ngồi chui vào khoang sau, còn mẹ Lâm thì thoải mái ngồi ở ghế phụ.
Xe vừa khởi động, mẹ Lâm đã bắt đầu bất an.
Bà sờ vào ghế da thật, rồi hỏi Lương Mộng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!