Chương 8: Làm quen với guttieres

Bất ngờ gặp cô gái mắt xanh ở cửa hàng bán ngọc của Bantasas, Ichtyan cuống cuồng đến nỗi bỏ chạy ra bờ biển rồi nhảy xuống nước. Giờ đây anh lại muốn làm quen với cô ta nhưng không biết phải thế nào. Có lẽ cách đơn giản nhất là nhờ Christo giúp đỡ và cùng đi với ông ta. Nhưng Ichtyan không muốn gặp cô gái trước mặt Christo.

Một buổi chiều anh quyết định đến cửa hàng của Bantasas. Cửa mở, nhưng chỉ có Bantasas ngồi ở quầy, không thấy cô gái đâu, Ichtyan quay ra biển. Cô gái đang đứng đó. Cô mặc một bộ quần áo mỏng máu trắng và đội mũ rơm.

Ichtyan dừng bước. Anh không muốn đến gần. Hình như cô gái đang chờ ai. Cô vừa đi đi lại lại vẻ sốt ruột và thường đưa mắt nhìn ra đường. Cô không thấy Ichtyan đang đứng gần một mỏm đá. Nhưng kìa cô đang vẫy một người nào đó. Ichtyan nhìn ra và thấy một thanh niên cao to đang bước nhanh trên đường. Anh ta tới trước mặt cô gái, giơ tay ra và nói:

– Chào Guttieres!

– Chào anh Olsen!

Anh thanh niên lạ mặt siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của Guttieres.

– Cô có mang đến không? – Anh ta vừa hỏi vừa nhìn chuỗi hạt ngọc của Guttieres.

Cô gật đầu.

– Liệu ông ấy có biết được không?

– Không, đó là chuỗi ngọc của riêng em, em có toàn quyền sử dụng.

Guttieres và Olsen đã đi tới rìa ngoài cùng của bờ biển lởm chởm đá, vừa đi vừa thủ thỉ chuyện trò. Sau đó Guttieres tháo chuỗi ngọc ở cổ ra, rồi đưa lên ngắm nghía.

– Anh xem, những hạt ngọc này dưới ánh hoàng hôn mới đẹp làm sao? – Cô nói. Olsen cầm lấy…

Olsen đưa tay ra nhưng chuỗi ngọc bỗng tuột khỏi tay Guttieres và rơi xuống biển.

– Thôi chết rồi! – Cô kêu lên.

Hai người rất buồn rầu và vẫn đứng ở bờ biển. Olsen nói:

– May ra ta còn có thể mò được.

– Ở đây sâu lắm. Thật không may!

Ichtyan thấy cô gái buồn phiền, nên anh quên phắt ngay chuyện cô định tặng chàng thanh niên kia chuỗi ngọc. Anh không thể thờ ơ trước nỗi khổ của cô được, nên từ sau mỏm đá bước về phìa Guttieres.

Olsen cau mày, còn Guttieres thì nhìn anh một cách tò mò và ngạc nhiên. Cô nhận ra anh là người bữa trước đã đột ngột bỏ chạy khỏi nhà cô. Ichtyan hỏi:

– Hình như cô vừa đánh rơi chuỗi hạt xuống biển? Nếu cô muốn, tôi sẽ giúp cô.

Guttieres phản đối:

– Ngay cả cha tôi là thợ lặn giỏi nhất cũng không mò nổi nói chi là anh.

– Tôi sẽ cố thử xem. – Ichtyan trả lời.

Rồi anh cứ để nguyên quần áo mà nhảy từ bờ cao thẳng đứng xuống biển và mất hút trong những lớp sóng.

Olsen và Guttieres hết sức ngạc nhiên. Olsen bàng hoàng hỏi:

– Anh ta là ai? Ở đâu đến?

Hơn hai phút trôi qua, nhưng Ichtyan vẫn bặt tăm. Guttieres hoảng hốt:

– Anh ấy chết rồi.

Vì không muốn cho Guttieres biết là anh có thể sống dưới nước được, nên anh ngoi lên mặt nước và mỉm cười:

– Cô chịu khó chờ một chút nữa nhé! Đáy biển chỗ này có nhiều đá nên hơi khó tìm. Nhưng thế nào tôi cũng tìm được cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!