Chương 7: Ichtyan vào thành phố

Ichtyan bơi vào vịnh rồi lên bờ. Christo cầm bộ quần áo màu trắng đang chờ anh ở chỗ hẹn. Thấy bộ quần áo, Ichtyan rất khó chịu và vừa mặc vừa thở dài. Rõ ràng ít khi anh phải ăn mặc như thế này. Christo giúp Ichtyan thắt cà vạt. Lão ngắm nghía Ichtyan và tỏ vẻ hài lòng về hình thức của anh. Lão ta vui vẻ nói:

– Ta đi thôi!

Lão muốn Ichtyan bị chinh phục nên dẫn anh đi theo những đường phố chính của thủ đô. Nhưng Christo đã lầm. Sự ồn ào của một thành phố lớn đầy bụi bặm, không khí ngột ngạt, cảnh chen lấn làm Ichtyan rất khó chịu. Anh ra công tìm kiếm cô gái trong đám đông và luôn luôn nắm lấy tay Christo thì thầm:

– Cô ta đấy! – Nhưng lại thấy ngay là mình lầm.

Đã giữa trưa. Trời nóng không chịu nổi. Christo dắt Ichtyan vào tầng dưới một tiệm ăn nhỏ để ăn sáng. Ở đây không nóng lắm nhưng ồn ào và ngột ngạt. Anh uống rất nhiều nước lạnh nhưng không động đến món ăn sáng. Ichtyan nói:

– Tìm một con cá quen trong biển cả còn dễ hơn tìm một người trong dòng thác người này. Tôi bắt đầu đau nhói ở sườn rồi. Tôi muốn quay về nhà bác Christo ạ.

– Được. Bây giờ tôi và cậu rẽ vào nhà một người bạn tôi , sau đó ta sẽ về.

– Tôi chẳng muốn vào nhà ai cả.

– Tiện đường thôi mà, không lâu đâu.

Christo trả tiền rồi ra đi cùng với Ichtyan. Anh cúi đầu, thở hổn hển theo Christo. Hắn dẫn Ichtyan đến nhà em mình la Bantasas ở ngoài cảng.

Ra đến cảng, Ichtyan tranh thủ hít vào rất nhiều không khí ẩm. Anh muốn vứt bỏ quần áo và lao xuống biển ngay.

– Ta sắp đến rồi. – Christo vừa nói vừa đưa mắt nhìn Ichtyan một cách lo ngại.

Hai người đi qua con đường sắt.

– Đây rồi! – Christo nói. Lão đưa Ichtyan xuống một ngôi làng nhỏ.

Khi mắt của Ichtyan đã quen với ánh sáng lờ mờ, anh sửng sốt khi thấy ngôi nhà rất giống một góc của đáy biển. Trên tường và cả dưới nền nhà la liệt vỏ ốc đủ loại. San hô, cá biển, cua phơi khô và các con vật lạ khác treo lơ lửng trên trần nhà.

Ngoài quầy hàng có ngọc trai trưng bày trong hộp kính. Có cả một hộp ngọc trai màu hồng. Ichtyan cảm thấy an tâm khi nhận ra những vật quen thuộc ấy. Christo kéo anh ngồi xuống một cái ghế cũ, rồi nói:

– Cậu nghỉ chân một chút ở đây mát và yên tĩnh hơn.

– Bantasas! Guttieres! – Christo gọi to

– Christo đấy à? Bác vào đây đi! – Có tiếng người từ phòng bên đáp lại.

Phòng bên là chỗ làm việc của Bantasas. Christo vào phòng rồi đóng chặt cửa lại.

– Chào chú. Cháu Guttieres đâu?

– Nó sang nhà bên cạnh mượn bàn ủi và cũng sắp về đấy. – Bantasas trả lời.

– Còn Juritas? – Christo sốt ruột.

– Chẳng biết hắn chui vào đâu. Hôm qua em với hắn vừa cãi nhau xong.

– Vẫn vì chuyện con Guttires à?

– Juritas thì ra sức tán tỉnh con bé, mà nó cứ một mực không chịu. Biết làm thế nào? Nó rất ương bướng, đỏng đảnh và chỉ nghĩ đến mình thôi. – Bantasas vừa làu bàu vừa nhúng ngọc trai vào acide. – Có lẽ Juritas đi uống rượu giải sầu rồi.

– Thế ta phải làm gì bây giờ hả chú?

– Bác có dẫn nó đến không?

– Nó đang ngồi ngoài kia.

Bantasas tò mò dòm qua lỗ khoá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!