Chương 81: (Vô Đề)

Dịch: Khởi Linh

***

Bước chân dồn dập sau rừng cây, Chu Nhung dẫn theo mười đội viên cứu hộ chớp mắt đã tới, thất thanh quát: "Tư Nam!

"Tư Nam từng khóa yết hầu nhiều người như thế, hôm nay là lần đầu tiên gần như bị vặn gãy xương cổ, nhất thời sắc mặt tái xanh, buồng phổi co giật, bắt lấy khuỷu tay đang bóp chặt của Thang Hạo, vài giây sau vì thiếu oxi mà càng ngày càng oải. Chu Nhung cuống quýt tiến lên trước một bước, kế đó buộc bản thân phải dừng lại:"Thả em ấy ra, Thang Hạo, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?

"Tình hình nhất thời trở nên căng thẳng vô cùng, Tư Nam chỉ cách Chu Nhung khoảng mười mét, nhưng khoảng cách đó phảng phất xa như rãnh trời khiến mọi người rõ ràng không thể vượt qua. Chu Nhung nhìn chăm chú hai mắt Thang Hạo, một tay cực kì bí mật chuyển ra sau lưng, ra hiệu"tay súng bắn tỉa sẵn sàng" với mấy đội viên tìm kiếm──nhưng cậu lính đặc chủng ở phía cuối nhất trong đám người vẫn chưa lặng lẽ di chuyển đúng vị trí, đã nghe Thang Hạo mỉm cười nói:

"Muốn bắn tỉa sao? Vô ích thôi. Tầm nhìn ở đây bị hạn chế, nhiều vật cản, anh thực sự không sợ viên đạn sẽ đưa tôi và người mang kháng thể chết chùm luôn sao?"

Tay súng bắn tỉa lập tức cứng đờ.

"…. Đầu tiên anh buông ra chút đã, nếu không anh sẽ bóp chết em ấy đấy." Chu Nhung gần như rít kẽ răng nói:

"Bình tĩnh chút, Thang Hạo. Nói tôi nghe ai bảo anh hành động thế này, có phải là Law Mayer không? Hay người khác của nước A? Bọn họ đã cho anh những điều kiện gì, anh có biết trước chuyện đàn zombie tập kích đêm hôm ấy hay không?"

Thang Hạo không thèm trả lời: "Vứt khẩu súng lại đây."

Chu Nhung lạnh lùng nói: "Thang Hạo!"

"──Là kháng thể.

"Nhan Hào bất thình lình nói. Ánh mắt mọi người cùng tập trung nhìn qua, nếu cố gắng chú ý, sẽ có thể phát hiện khóe mắt Thang Hạo giật nhẹ một cái. Nhan Hào hỏi:"Kháng thể đã có vấn đề, có đúng không?"

Lần này, trong ánh nhìn của bao người, Thang Hạo chợt khựng lại vài giây, mới lắc đầu nói: "Đừng nói lời vô nghĩa nhiều đến thế, tôi đếm đến ba, tất cả mọi người quẳng súng lại đây, một, hai……….

"Chu Nhung hất tay quăng khẩu tiểu liên đi, bốp một tiếng, tức thì tiếng súng quăng lục tục vang thành một mảnh. Tư Nam cắn răng giãy dụa, một giây sau họng súng dí trên thái dương hắn cạch một tiếng đạn đã lên nòng:"Không được nhúc nhích, tôi cầm thi thể của cậu cũng có thể giao trả đấy."

"Anh có chắc anh dẫn theo con tin, vẫn có thể chạy trốn khỏi cái khe núi gọi trời trời không hay gọi đất đất chẳng biết này chứ?"

Chu Nhung lạnh băng nói: "Hay anh vẫn ngây thơ cho rằng, đối phương sẽ tuân thủ lời hứa giao dịch với anh?"

Thang Hạo cười ngắn ngủi một tiếng: "Đây là chuyện của tôi, đội trưởng Chu."

Khuỷu tay cứng như sắt của hắn vừa bóp cổ họng Tư Nam vừa không thèm buông lỏng thêm tí nào, kĩ năng cực kì chuyên nghiệp thành thạo, một mặt kiểm soát lượng khí oxi không cho Tư Nam thực sự chết ngay lập tức vì nghẹt thở, đồng thời cũng không thể vùng vẫy phản kháng, cứ thế kéo hắn đi lùi về phía sau.

Đám người Chu Nhung lập tức đuổi theo, Thang Hạo quát bảo: "Đứng yên! Chỉ cần tôi phát hiện có bóng người trong phạm vi hai trăm mét, tôi sẽ lập tức đập gãy hai tay cậu ta!"

Sắc mặt Chu Nhung nhất thời trở nên vô cùng xấu xí.

"Anh sẽ không gặp lại tôi nữa đâu," Thang Hạo lạnh lùng nói, "Bye bye.

"Cả người hắn nép hoàn toàn phía sau Tư Nam, rồi cứ bước từng bước lùi ra khỏi phạm vi tầm nhìn của mọi người. Cho đến khi tiếng bước chân sột soạt biến mất trong rừng cây, Chu Nhung mới bước dài lên trước tóm lấy khẩu tiểu liên, trầm thấp nói:"Đi theo!"

***

Cây cối cùng bụi cỏ mọc càng ngày càng tươi tốt, gần như che kín ánh mặt trời, chung quanh toàn màu xanh ngắt bá đạo và cường thế, mỗi bước đều gần như giẫm lên đống lá cây mục nát với bùn đất.

Nhưng Thang Hạo dường như cực kì quen thuộc với con đường này, hắn không ngừng chuyển hướng tiến bước, chẳng mấy chốc âm thanh ào ào của thác nước đã xa xăm đến mức không còn nghe thấy.

Tư Nam mím chặt môi, gần như bị thụ động kéo đi.

Con đường trong rừng gập ghềnh khó đi, liên tục đụng phải ổ gà lấp dưới đống lá cây hoặc sình lầy, Thang Hạo không chú ý đột nhiên giẫm phải mép ổ lá, nháy mắt trượt chân một cái.

"Bốp!"

Tư Nam tóm lấy cánh tay đặt ngang cổ họng mình, chỉ trong chớp mắt, Thang Hạo bật phắt người dậy, họng súng dí ngay tại ót Tư Nam!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!