Chương 7: (Vô Đề)

Dịch: Khởi Linh

***

Nhan Hào dùng một tay bám chặt lan can: "Chạy mau!"

Chỉ có điều Tư Nam không thèm nhúc nhích, tóm tay cậu ta cắn răng kéo lên── Thể trọng của hắn nhẹ hơn Nhan Hào ít nhất hai mươi kg, cú kéo này suýt nữa đã làm cổ tay trật khớp, xương tay nhất thời vang lên tiếng crắc đáng sợ.

"Zom, zombie đến rồi!"

Tư Nam thở dốc nói: "Bớt xàm!"

Nhan Hào đá loạn lên giữa không trung, có vài lần giậm phải mặt tường lại bị trượt xuống, ánh mắt nhìn đăm đăm mấy con zombie quần áo vẫn đang bốc cháy, loạng choạng tiến gần đến chỗ Tư Nam, âm cuối trở nên the thé:

"Nghe tôi nói này! Mặc kệ tôi, chạy đi!"

"Sao tôi có thể…. bỏ mặc cậu….."

"Zombie đang ở sau lưng cậu đấy!

"Nửa người của Tư Nam bị kéo khỏi nóc nhà, cảm thấy sau lưng chợt nặng, hơi thở máu tanh của zombie đã gần kề bên tai. Cùng lúc đó, chân của Nhan Hào rốt cuộc đạp lên thành cửa sổ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, dựa vào sức kéo của Tư Nam, Nhan Hào nhảy vọt lên! Nhan Hào phi qua lan can như gió lốc, chắn người ôm ngang lấy Tư Nam, lăn mình trên mặt đất, nháy mắt văng ra liền mấy mét!"Cậu không sao chứ?"

Tư Nam tránh được hàm răng của zombie gần trong gang tất, song bị Nhan Hào xoay như thế, đầu vừa choáng vừa nặng, khoảng vài giây sau mới chậm rì rì thở ra: "Không…. không sao."

Nhan Hào đè cả cơ thể lên người Tư Nam, khuỷu tay trái chống trên mặt đất, tay phải cường ngạnh ép vào mặt hắn, chỉ thấy từ sau tai đến phần cổ có vết thương, nhưng sờ thì không có máu, là do lúc lăn người bị lớp bê tông làm xước, lục phủ ngũ tạng trong người nháy mắt đều rơi hết xuống bụng.

"Không bị cắn."

Nhan Hào vùi vào cần cổ Tư Nam, vô cùng mừng rỡ thầm thì nói: "Quá may, không bị cắn.

"Bởi vì do tuyến thể bị đánh dấu tạm thời, pha hành động vừa rồi thực sự quá nguy hiểm đến tính mạng, có thể nói vùng sau cổ là một trong những bộ phận nhạy cảm quan trọng nhất của Omega. Nếu Nhan Hào là Alpha, cú chạm vừa rồi chính là hành vi quấy rối tình dục đúng chuẩn trong sách giáo khoa, và đá bay cậu ta đi sẽ là phản ứng đầu tiên của Tư Nam."Cậu……….."

Tư Nam vừa gắng gượng mở miệng, liền trông thấy Nhan Hào ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt hắn──Hắn còn chưa kịp phân tích trong ánh mắt kia lộ ra thứ tình cảm gì, Nhan Hào đã trở tay rút dao, xoay người chém ngang một nhát, đầu con zombie thoáng chốc bay ra, cơ thể nặng nề ngã xuống đất.

"Chạy mau!"

Nhan Hào kéo Tư Nam dậy: "Xuống khỏi nóc nhà, quay về kho hàng, mau!

"Tình hình trên nóc nhà vô cùng cam go, chỗ nào cũng đầy rẫy máu thịt bẩn thỉu, tiếng người kêu thảm thiết, lửa cháy hừng hực cùng đàn zombie đang tàn bạo công kích. Rất nhiều người đều dính đẫm máu, gào khóc bỏ chạy, phi thẳng vào hành lang thoát hiểm; nhưng mà giữa cơn hỗn loạn, không biết bao người bị ngã sấp xuống, chưa kịp đứng dậy đã bị giẫm đạp đến chết."Chu Nhung!

"Tư Nam lên giọng hò hét. Chu Nhung cầm búa chữa cháy đuổi tới chém chết con zombie chặn trước cửa hành lang, song trong nửa giây y rút búa ra, lại có hai ba người rõ ràng bị nhiễm virus do bị cắn len theo dòng người chạy vào hành lang. Tư Nam tóm chặt cổ tay bị bắn đầy máu thối bắn tung tóe của y, gào lên:"Đi thôi!

Mặc kệ đi, không khống chế được nữa rồi!"

Hai mắt Chu Nhung đỏ bừng, tràn đầy tơ máu.

"Đi thôi Nhung ca! Bị nhiễm virus cả rồi!" Xuân Thảo chạy ngược dòng người, giọng the thé: "Mau! Quay về gara ngầm──!

"Rầm một tiếng, quả cầu lửa vọt lên trời, chiếc trực thăng bị đâm cháy phát ra tiếng nổ mạnh giữa không trung. Vô số zombie và người sống cùng bị lực xung kích hất bay xuống dưới, tan xương nát thịt trên đường phố. Chu Nhung run rẩy thoát khỏi luồng khí nóng hầm hập, nhìn đám đội viên mặt mày đầy máu bẩn quanh mình, đột nhiên hét to:"Tất cả những người còn lại nghe đây──!"

"Gara ngầm khu A hướng Nam, chạy theo chúng tôi!"

"Gara ngầm khu A hướng Nam──!!"

Chu Nhung làm gương chạy dẫn đầu, vọt vào hành lang thoát hiểm.

Bấy giờ trong hành lang đã điên cả rồi, rất nhiều người bị nhiễm virus chạy đến một nửa, cơ thể bắt đầu biến dị thành zombie, phát điên cắn người chung quanh trên cầu thang nhỏ hẹp; số lượng người bị cắn nhanh chóng tăng lên, bóng đèn không biết bị đập vỡ từ lúc nào, tiếng gầm gừ của zombie cùng tiếng kêu thảm thiết của người bị ăn tươi nuốt sống vang lên trong bóng tối.

Chu Nhung dùng cái búa sắc bén chém giết mở đường ở phía trước, Tư Nam được y bảo vệ ở sau lưng, cái thang dưới chân đã ngập tràn máu thịt bẩn thỉu, giữa lúc rối ren, căn bản không rõ đã giẫm phải bao nhiêu nội tạng dạ dày ruột gan bị móc ra của thi thể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!