Chương 48: (Vô Đề)

Dịch: Khởi Linh

***

Một Chu Nhung luôn mang phương châm thấy người thấy người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lúc này lại dùng dằng mấy giây, gian nan, nói: "Không nhớ rõ lắm."

"……. Hửm?" Tư Nam ngơ ngác: "Không phải anh nói cậu ta lừa tình anh sao?"

Chu Nhung trịnh trọng nói: "Nhưng mà bây giờ anh có em rồi, cho nên tình cảm của anh đã tìm được nơi gửi gắm, không còn nhớ đến chuyện cũ nữa. Tình yêu thời lông bông gì kia đều hão huyền thôi, anh hiện tại…….."

"Sao anh có thể không vững lập trường như thế chứ?

"Tư Nam bất mãn nói. Chu Nhung rõ ràng bị bốn chữ không vững lập trường này tắc cứng trong yết hầu, nét mặt cứ như kiểu nuốt một lúc hết bốn quả trứng chim to oành, lát sau mới tủi thân nói:"Tổ chức mong em hiểu chút cho có được không đồng chí Tiểu Tư, đã mười năm rồi!

Anh còn chẳng nhớ nổi mặt mũi người ta thế nào rồi kìa!"

Tư Nam: "……………."

"Với lại năm đó cũng chỉ ở cùng vài ngày, có chuyện gì đâu cơ chứ. Lừa tình anh xong còn quẳng anh đi kìa, đúng là chuyện cũ sỉ nhục, chúng ta hãy để mẩu kí ức này hóa thành tro bụi theo gió cuốn đi đi…….."

Tư Nam: "…………………………."

Ánh mắt Tư Nam u ám híp híp: "Theo, gió, cuốn, đi."

Nhìn từ chỗ của Chu Nhung thì, đuôi mắt Tư Nam đang nhếch thành hình lưỡi dao cong cong nom lạnh lùng hết sức, y lập tức giật mình run rẩy cả người.

"Anh thề sẽ theo gió cuốn đi thật rồi chứ?

"Tư Nam hỏi. Chu Nhung ngoan ngoãn nói:"Anh lấy danh nghĩa của ba mẹ anh……"

"Cụ ông cụ bà còn sống trên đời này không?"

"………." Chu Nhung bất đắc dĩ nói: "Anh lớn lên trong trại mồ côi được nhà nước tài trợ, anh lấy danh nghĩa của viện trưởng thề có được không?"

Răng hàm Tư Nam nghiến ken két, nói: "Anh lấy danh nghĩa của nhân dân chính phủ thề tôi sẽ tin."

Chu Nhung chịu thua, chỉ đành giơ nắm đấm tay phải lên: "Anh lấy danh nghĩa của nhân dân chính phủ xin thề, anh thực sự đã……………"

Y thống khổ nhắm chặt hai mắt, sau mười giây hết sức im lặng, bi thương nói:

"Không được, anh nói thật đây. Thỉnh thoảng anh cũng có nhớ nhớ một tẹo……Thế nhưng chỉ một tẹo mà thôi! Dù sao nó cũng rất thê thảm phải không em?"

Tư Nam có hơi vừa lòng, hậm hực nằm xuống, cau mày không biết đang suy tư điều gì.

Chu Nhung nhìn hắn một lúc, thấy không có phản ứng gì, đã chắc mẩm bản thân rốt cuộc đã sống sót thoát được cửa ải khó khăn mà thằng đàn ông nào cũng phải trải qua trong cuộc đời, len lén thở nhẹ một hơi── Có điều vừa mới thở xong thì y bèn không thể hít vào nổi nữa.

Chỉ thấy Tư Nam như đột nhiên bật ra được cái gì đó, hơi đăm chiêu nói:

"Thế tình hình bây giờ của anh có được tính là chân đạp hai thuyền không?"

Chu Nhung dại ra một lúc, nội tâm như bị một đám chữ đờ cờ mờ vọt qua.

"Á!" Y đột ngột nhìn về đằng trước, hét thật to: "Có zombie!"

Tư Nam: "……….."

"Anh đi đánh zombie đã, sẽ về ngay thôi!" Chu Nhung vọt ra như tên bắn, té lộ nhào chạy trốn.

***

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!