Chương 44: (Vô Đề)

Dịch: Khởi Linh

***

"Tư Nam," Chu Nhung run rẩy nói, sau đó liếc nhìn Abal nhịn đau lê chân đi, cố gắng cầm lấy súng, lập tức quát to: Chạy! Chạy mau!

── Y đang kiềm chế Law Mayer, hơn nữa trong tay không có súng, hiện tại chỉ có khiến Tư Nam nhanh chóng chạy trốn, cho dù phải tìm mất ba ngày ba đêm trong thành phố cực kì nguy hiểm này, cũng không thể để Tư Nam ngơ ngác bị một súng bắn chết ngay tại chỗ được!

Nhưng mà, Tư Nam cứ mở to mắt nhìn thẳng Chu Nhung, giống như không biết y, không chạy cũng không nhúc nhích.

"…….. Là mày!

"Đột nhiên Law Mayer cắn răng nói. Chu Nhung nhướn mày, Law Mayer bật dậy vung tay quật ngã y, hai người lăn lộn đánh nhau túi bụi, thi nhau nhằm vào bắp thịt, cả hai hầu như toàn đánh đến bộ phận nguy hiểm của đối phương, tức thời biến thành tình hình mày sống tao chết."Khốn kiếp, sao lại là mày!"

Law Mayer rống giận, giơ tay bóp chặt cổ họng Chu Nhung!

Kỹ năng đánh đấm của Law Mayer rất giống Tư Nam, nguy hiểm, thần tốc, nặng về kĩ xảo, nhưng mà sức mạnh cơ bắp của Alpha lớn hơn Tư Nam rất nhiều, hơn nữa có thể nhìn ra trình độ của Law Mayer cao gấp mấy lần người phụ nữ và gã đực rựa cường tráng kia, thật sự hơi ngoài dự kiến của Chu Nhung.

Hai tay Chu Nhung tóm cái tay đang bóp chặt cổ họng mình của Law Mayer, nhanh nhẹn bẻ một cái, đồng thời gập đầu gối phi chân đá, Law Mayer đang chèn ngang eo mình bị hất bay ra ngoài──

Cú đá của Chu Nhung có thể sánh ngang với nửa tấn, cả người Law Mayer bị hất đến hơn mười mét, đập ầm vào bức tường gạch, đồng thời phun ra một ngụm máu!

Pằng pằng pằng!

Bên tai vang lên tiếng súng nổ, nhất thời máu toàn thân Chu Nhung đều lạnh buốt, y mặc kệ Law Mayer đang nôn ra máu nằm trên mặt đất, lăn mình tại chỗ nhặt lấy súng, đuôi lông mày giật điên cuồng.

Chỉ thấy Tư Nam cư nhiên không có chạy trốn, mà lăn lộn đánh tay đôi với Abal. So sánh với tên Alpha cao hơn hai mét này, Tư Nam thực sự là một thiếu niên gầy gò, nhưng trong tình trạng tinh thần bị rối loạn, hắn đã bộc phát ra sức mạnh vượt giới hạn khó mà tưởng tượng được, nắm lấy cái tay đang bóp cò súng của Abal, loạt đạn thi nhau bắn ra, làm cửa thủy tinh vỡ tan tành, cành cây lắc lư kịch liệt.

Người phụ nữ Alpha trốn sau bức tường chửi một tiếng, vùng vằng thò họng súng ra, nhắm chuẩn vào Tư Nam.

Chấm nhỏ cô ta để lộ sau bức tường, quả thực là mục tiêu bắn tỉa không lớn hơn so với ruồi bọ, có điều vẫn nhanh chóng bị Chu Nhung bắn chuẩn xác một phát vào cổ tay, nhất thời tiếng hét thất thanh vang lên!

Chỉ còn một viên cuối cùng, Chu Nhung nhận ra rất rõ ràng.

Y nhắm vào Abal, trong kính ngắm lại lóe lên hình dáng giận dữ của Tư Nam. Chu Nhung chậm chạp không dám bóp cò súng, đột nhiên sau đầu có một cơn gió mạnh đánh úp tới, y lăn người né tránh, cùng lúc đó, một loạt đạn dí sát theo y tạo một dải khói bay lên khỏi mặt đất.

Là Law Mayer!

Chu Nhung chửi to một tiếng tổ tông nhà mày, đồng thời ngã xuống, bóp mạnh cò súng nhắm thẳng lên trời.

Viên đạn cuối cùng vọt lên, ngầu bá cháy xuyên qua màn đạn được hình thành từ khẩu AK47, như răng nọc đâm xuyên bụng Law Mayer, mang theo một đường máu!

Law Mayer bịt vết thương do súng gây ra, lảo đảo ngã sấp xuống.

Chu Nhung quát: "Tư Nam!"

Tiếng súng điên cuồng dừng lại, Tư Nam mạnh mẽ đánh bay súng tiểu liên trong tay Abal. Người sau đạp hắn lăn trên mặt đất, nắm tay to như cái bát đánh cho Tư Nam phun bọt máu, cú đấm thứ hai chưa kịp vung xuống, Chu Nhung đã lao tới, tóm tóc Abal quăng gã ngã lăn quay, vung tay đánh xuống!

Gã đực rựa gào hét điên cuồng, ôm đầu không ngừng giãy dụa, nhưng mà Chu Nhung không cho gã có cơ hội tạm nghỉ. Xương tay cứng như sắt thép nện ầm ầm xuống, cú đầu tiên đập gãy xương mũi Abal, cú thứ hai đập cho răng nanh vỡ vụn, cú thứ ba thế mà đập lún xương ngực gã.

Chu Nhung đứng dậy dùng chân đá bay Abal, gương mặt anh tuấn sặc mùi hung hãn, đáy mắt hiện ra màu đỏ máu dày đặc thuộc về thủ lĩnh sói.

Y hít một hơi, cố gắng điều hòa biểu cảm của khuôn mặt mình, sau đó mới quay người.

Tư Nam đã bò dậy, lùi về sau mấy bước, lưng tựa sát vào bức tường, hơi cong người lại── Chu Nhung liếc nhìn một cái liền nhận ra nguyên nhân vì sao.

Đây không phải do bị bỏ đói lâu ngày và bị đánh đập gây thương tích, dẫn đến không thể đứng thẳng.

Mà đây là tư thế tràn đầy cảnh giác với hận thù của một con thú bị giam giữ đang chuẩn bị tấn công trước khi dùng hết chút sức lực cuối cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!