Dịch: Khởi Linh
***
Cửa phòng bị đẩy ra, Law Mayer nói với cấp dưới đang gục đầu cầm súng đứng ở trước sân nhà: "Jane."
Người phụ nữ Alpha lên tiếng quay đầu, lại phát hiện không ngờ sắc mặt vị thượng tá của mình khó coi đến thế, áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi quá nửa, con ngươi mơ hồ có dấu hiệu lóe ra tia màu xám ── đó là biểu hiện của việc không thể kìm nén cảm xúc.
"Thượng tá, anh……"
"Thuốc tự khai."
Jane cực kì kinh ngạc, song rất nhanh đã kiềm chế nét mặt của chính mình, rút một ống tiêm đưa qua.
Law Mayer trở tay đóng sầm cửa lại.
Toàn thân Tư Nam như vừa được vớt từ trong nước lạnh, mái tóc ướt nhẹp dính bết trên khuôn mặt trắng như tuyết, cổ tay, trên cổ nổi đầy mạch máu xanh nhạt, thậm chí ngay cả mí mắt đang nhắm chặt kia cũng loáng thoáng hiện ra mạch máu li ti.
Tuy nhiên, không còn tác dụng nữa, Law Mayer biết, cơ thể hắn đã tự tạo ra tính kháng đối với điện giật.
Law Mayer đẩy hết không khí trong ống tiêm, tóm một tay của hắn, cắn răng tiêm toàn bộ dịch thuốc vào.
Thuốc tự khai là thứ được anh ta chuẩn bị trước khi đến Trung Quốc, song dựa vào kinh nghiệm đã có, thứ thuốc này vừa không thể khiến người sử dụng có được thông tin chi tiết đạt độ chính xác cao, vừa vẫn còn tồn tại một mức độ sai lầm nào đó.
Càng nguy hiểm là, có khi thuốc tự khai không làm đối tượng sử dụng nhớ được tất cả đáp án ngay lập tức, mà sẽ dần dần có hiệu quả trong vòng một tuần; nói tóm lại, đây không phải công cụ tra tấn có hiệu quả.
Nếu không phải tới nông nỗi không còn cách khác, anh ta cũng không định sử dụng thủ đoạn này.
Trong cơn mê man, Tư Nam bắt đầu giãy dụa, còng tay phát ra từng tiếng keng keng, bị Law Mayer giữ thật chặt đè trở lại.
"Kháng thể cuối cùng ở chỗ nào?"
Anh ta bóp cái cằm đẫm mồ hôi của Tư Nam, không để hắn khó chịu quay đi: "Sau khi máy bay rơi, cái hộp đông lạnh chống động đất cậu luôn mang theo người, kháng thể cuối cùng bên trong ở chỗ nào?"
Tư Nam giật giật, mí mắt hé ra một chút, song căn bản không nhìn rõ thứ gì.
"Có phải cậu đã tiêm nó rồi không?" Law Mayer dùng tiếng anh hỏi vài lần, ép hắn nhìn vào chính mình: "Có phải cậu đã để mất ống kháng thể?
"Kháng thể……….. Kháng thể cuối cùng……….. Tư Nam thở hổn hển, giống như đang trôi dạt trong biển sâu, nước biển vô bờ vô bến ngăn cách hết mọi âm thanh, theo mắt tai mũi miệng thậm chí là từng lỗ chân lông ngấm vào cơ thể, đè ép lục phủ ngũ tạng xoắn cùng với nhau."Không có kháng thể,
"Hắn nghe thấy chất giọng từ tốn uyển chuyển của phụ nữ. Trong cơn mê, hắn biến về lúc rất nhỏ, mười hai tín đồ khắc trên cửa sổ thủy tinh màu rực rỡ trong nhà thờ trông xuống nhìn hắn, và cây thập tự sáng bạc khắc hoa văn rực rỡ trên vòm trời cao phải ngửa cổ cao hết cỡ mới có thể trông thấy. Người phụ nữ đeo mạng che màu đen nắm tay hắn, đứng ở phía trước cỗ quan tài bằng gỗ tùng màu đen. Cha sứ hỏi:"Con đã nghĩ xong rồi phải không, madam?"
"Con muốn kéo anh ấy thoát khỏi địa ngục, nhưng không thể khiến anh ấy thực sự trở về nhân gian. Anh ấy không sống, cũng không chết. Anh ấy cứ luôn vật vờ trong phòng thí nghiệm của con, ngày qua ngày, thu đi đông đến, phát ra từng tiếng nghẹn ngào cô độc và oán hận……."
Nước mắt xuôi theo gò má dịu dàng của người phụ nữ rơi xuống, thấm ướt bông hoa trắng muốt ở trước ngực.
"Chiếc hộp Pandora đã được bật mở, thiên tai, dịch bệnh, virus và sự đau đớn điên cuồng đã thoát ra, cuối cùng sẽ bao phủ toàn bộ mặt đất trước mùa đông đến, hủy diệt cả thế giới này trước khi xuân về."
"Con bất lực, trên đời không có thuốc giải có thể cứu được tất cả, con chỉ có thể tự tay đóng lại chiếc hộp Pandora….
"Người phụ nữ tiến lên, cầm chiếc hộp màu đen từ tay Cha sứ, sau khi mở ra bèn lấy một ống nghiệm chứa chất dịch màu xanh biếc to bằng hai ngón tay đặt trên quan tài, kế đó cầm một bó đuốc đang cháy hừng hực bên cạnh bức tường. Bé Tư Nam sợ hãi lùi nửa bước. Trong ánh lửa, ống thuốc màu xanh biếc kia lóe ra tia sáng như răng nanh của con rắn độc, mê hoặc rung động mà nguy hiểm chết người."………….. Dùng ngọn lửa thiêng loài người đánh cắp từ các vị thần mà phải chịu trừng phạt, đốt cháy chôn vùi tất cả trong nó……..
"Cánh cửa đột nhiên bị đập mở, người phụ nữ kinh ngạc quay đầu, viên đạn bất thình lình vọt tới từ xa, đánh bay bó đuốc trong tay cô. Binh sĩ túa vào nhà thờ, tiếng khóc lóc gào thét với chửi bới bao trùm khắp mọi nơi. Tư Nam chạy trốn bị cuốn trong dòng người ngã sấp xuống, bọn lính như lang như hổ xông đến, cướp mất ống thuốc từ trong tay người phụ nữ."Báo cáo, báo cáo, đã thành công lấy được chất dịch ban đầu của virus…….."
"Chạy!" Tiếng gào thê lương của người phụ nữ xuyên qua dòng người hỗn loạn: "Chạy mau──!"
Kế đó, tất cả tình cảnh trở nên lộn xộn chồng chéo lên nhau trong trí nhớ, hình thành vô số hình ảnh kỳ quái.
Tư Nam chỉ nhớ rõ bản thân không ngừng run rẩy trên mặt đất, đó thực ra là vì hắn đang nghiêng nghiêng ngả ngả lùi về sau; ý thức hoàn toàn biến mất trước hình ảnh cuối cùng, binh lính mở hộp đông lạnh ra, khí nitơ lỏng màu trắng phả ra chung quanh, vô cùng cẩn thận đặt ống nghiệm màu xanh biếc vào trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!