Chương 37: (Vô Đề)

Dịch: Khởi Linh

***

"Có thấy hiệu thuốc không?"

"Không có──"

"Bên này cũng không──"

Bác tài xe bus du lịch bẻ tay lái, nghiêm túc nói: "Không có, các tiểu đồng chí ạ. Trước đây ông anh đây từng đi dọc theo dòng Tương Giang, chạy đường dài ấy, vùng này cũng mới nổi, hiệu thuốc lớn thì không có, còn hiệu thuốc nhỏ không biết có cái thứ ờ các cậu cần không…….."

"Thuốc ức chế," Quách Vĩ Tường nhắc nhở nói.

"Đúng, thuốc ức chế." Bác tài nói, "Đi hết con phố này có một hiệu Đồng Nhân Đường, buôn bán mấy năm rồi, chả rõ bây giờ còn bán không………"

Bác sĩ Trịnh ôn tồn nói: "Tiểu Nhâm, chúng ta đi xem thử nhé?"

Nhâm Quân Dương là một bé Omega hướng nội dịu dàng, không thích nói chuyện, chưa nói được một câu thì mặt đã đỏ bừng trước. Từ sau cái hôm cậu đến, bởi vì vấn đề tổ chức có nên ép buộc kết hôn hay không mà Chu Nhung đánh với Nhan Hào một trận, đánh xong thì vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình đi hỏi ý kiến Tiểu Nhâm.

Có điều có thể do Chu Nhung mới đánh nhau xong, cũng không nghiêm chỉnh coi ý kiến của Tiểu Nhâm là thật, giọng điệu tất nhiên cũng không ấm áp như mùa xuân. Tiểu Nhâm tay chân luống cuống ấp úng nói, mãi một lúc mà không nặn được một câu hoàn chỉnh, Chu Nhung hỏi được hai câu, cậu ấy vậy mà tủi thân bật khóc ngay tại chỗ, dọa Chu Nhung vội vàng lăn xa hai mươi mét.

Giọng của bác sĩ Trịnh càng thêm ôn tồn chậm rãi: "Tiểu Nhâm à?"

Tiểu Nhâm chà chà đầu ngón tay một lát, giọng nói nhỏ nhẹ như con muỗi: "Cháu, cháu không biết….."

Mấy con người cùng liếc nhìn nhau, Quách Vĩ Tường vỗ vỗ vai bác tài, bất đắc dĩ nói: "Đi xem thử đi bác."

Có điều là, trí nhớ của bác tài đã phụ lại tất cả hy vọng của mọi người với bác ý── Sau hơn mười phút đi loanh quanh dọc khu này, quả thực có tìm được một cửa tiệm Đồng Nhị Đường ở vài dãy nhà bên ngoài, chẳng qua trên tấm biển có viết mấy chữ: Cửa hàng chuyển đến tầng hai khu trung tâm thương mại.

Trong cái rét căm căm của mùa đông lạnh lẽo, sắc trời dần ngả về tối, đàn zombie trốn trong các tòa nhà cao tầng tránh giá rét. Tư Nam lưng đeo súng liếc nhìn con đường ở phía trước, lắc đầu nói: "Không vào được, phải bỏ thôi."

Bác sĩ Trịnh nhắc nhở: "Đội trưởng Chu của các cháu chắc cũng cắp được máy bay rồi đó, chúng ta phải nhanh chóng tìm địa điểm thích hợp gần khu này thôi. Tiểu Nhâm, cháu nói sao?"

Ánh mắt mọi người cùng nhìn đến, khuôn mặt Tiểu Nhâm đỏ bừng, ngập ngừng nói không nên lời.

Tư Nam với Quách Vĩ Tường liếc nhìn nhau, người sau nhún nhún vai.

"Cậu," Tư Nam đè chặt vai Nhâm Quân Dương, không cho cự tuyệt nói: "Qua đây với tôi."

Hắn kéo Nhâm Quân Dương đến băng ghế cuối cùng tít đuôi xe bus, đuôi mắt thon dài híp thành một đường, người đàn ông đang ngồi ở đó lập tức đứng dậy, vội vàng cuống cuồng nhường chỗ, mặt nở nụ cười bảo hắn thích làm gì thì làm.

Tư Nam đẩy mạnh Tiểu Nhâm, bảo cậu ngồi xuống, còn mình cũng ngồi ở bên cạnh, khoanh tay đánh giá khuôn mặt nhút nhát rụt rè của cậu chàng Omega này: "Cậu định thế nào?"

Đôi mắt to của Nhâm Quân Dương lập tức lóe ra ánh nước, chuẩn bị bắt đầu khóc.

Đuôi lông mày Tư Nam nhếch lên.

"………………" Nhâm Quân Dương còn chưa kịp khóc ra tiếng đã sợ hết hồn.

"Nếu cậu sắp chết, bộ đội đặc chủng sẽ chịu trách nhiệm cố gắng cứu cậu về. Thế nhưng cái chuyện kì phát tình này, nếu phải trả giá bằng tính mạng mới có được thuốc ức chế thì không ai thiếu cậu cả."

Dây thanh quản của Tư Nam có khuynh hướng hơi khàn khàn trời sinh, khi áp tai nỉ non sẽ rất khiến lòng người rung động, song khi hắn nói giọng đều đều, liền giống như người chết không còn nhịp tim, cái cảm giác đó thực sự lạnh lẽo đến nỗi lòng người sợ hãi: "Tự cậu quyết định đi. Không muốn bọn họ tùy ý cho cậu một tên Alpha, thì nói ra cậu thích ai, tôi sẽ bảo bọn họ tôn trọng ý kiến của cậu, nếu không khả năng chạy trốn lại càng khó thêm đấy.

Phối hợp chút đi."

"………….." Sắc mặt Tiểu Nhâm trắng bệch, ngơ ngác nhìn Tư Nam, cứ như bị cái câu "Tự cậu quyết định đi" dọa hoảng.

Tư Nam gõ gõ mặt đồng hồ: "Sự kiên nhẫn của tôi chỉ có ba mươi giây thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!