Dịch: Khởi Linh
***
Tư Nam đột ngột bật người dậy.
Gần khu vực nhà máy, quả đạn pháo lao thẳng đến tạo thành hình chữ S gây ra các vụ nổ liên hoàn, toàn bộ đàn zombie đều bị quét sạch sành sanh, xe Jeep nhân cơ hội xông nhanh vào con đường xen lẫn màu đen đỏ của lửa đạn, đánh một vòng cung dừng ngay dưới lầu.
Tiếp đó, Chu Nhung vai khiêng pháo cối, bật người từ cửa sổ lên nóc xe, tươi cười từ xa: "Tư Tiểu Nam!"
"Xuân Tiểu Thảo!"
"Nhung ca đến tìm các cưng rồi đây──!
"Bác sĩ Trịnh trợn trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như nhìn thấy quyền trượng Moses xẻ đôi đại dương, quả thực không dám tin vào hai mắt mình. Xuân Thảo thôi hết bi thương, ngó ra bên ngoài muốn hét anh quay về chịu chết à! May mà trước khi thốt ra liền nhớ tới hiện tại hành lang đầy ắp zombie, đành cố gắng nín giận."Anh quay về chịu chết à──!
"Tiếng Tư Nam quát to ở trên đỉnh đầu cô. Tư Tiểu Nam! Ôi một phiên bản của mị của thế giới này đây mà! Xuân Thảo lệ nóng doanh trào nghĩ. Chu Nhung cười toe:"Nhìn mà xem! Anh sẽ cho cậu chiêm ngưỡng công nghệ siêu việt của 118!"
Chu Nhung lấy một khẩu súng có hình dạng giống tiểu liên tự động mini ra, họng súng được kéo dài ra thành ba mũi tên làm vũ khí, Xuân Thảo vừa thấy thứ đồ kia, lập tức kéo bác sĩ Trịnh dậy, đách thèm lo sẽ dụ zombie đến hay không: "Nhanh lùi về sau!
"Chưa kịp dứt lời, hai người cùng đồng thời lùi về sau mấy bước, cửa kính thủy tinh rầm một tiếng nát vụn. Ba mũi tên được móc vào dây thừng, sượt qua đỉnh đầu bọn họ, đánh cái sầm ghim sâu vào trong tường mấy cm! Đầu dây bên kia được Chu Nhung dùng lực từ cao áp buộc cố định vào cái bệ trên nóc xe, dây thừng nối thẳng từ mặt đất đến tầng trệt của tòa nhà mười tầng, tạo thành một cây cầu sinh mệnh trên bầu trời bao la. Tư Nam lại dùng mảnh vải buộc chặt đứa bé vào sau lưng của mình, hỏi Xuân Thảo:"Cậu trước hay tôi trước?"
Xuân Thảo đang tìm dây thừng để chuẩn bị buộc bác sĩ Trịnh: "Cậu đi!"
Tư Nam hít sâu một hơi, trở tay vỗ nhẹ lên mông đứa bé, khẽ khàng nói: "Mẹ cháu phù hộ, cháu vạn lần đừng rớt xuống đó.
"Nói xong hắn đeo găng chiến thuật thật chặt, nhảy vọt lên không trung, thoáng chốc tóm lấy dây thừng. Cơn gió gào thét thổi bay tóc mai, áo khoác không ngừng bị tung ra hai bên, trượt xuống nhanh như chảo chớp từ độ cao ba mươi mét. Chu Nhung quỳ một chân làm trọng tâm ở phía đối diện, đón lấy ôm chặt Tư Nam vào lòng! Chu Nhung:"Ngon!"
Lực rơi xuống khiến cả hai cùng ngã nhào lên nóc xe, Tư Nam đè Chu Nhung dưới thân, hai người thoáng cái chỉ còn cách nhau vài mm.
Biển zombie như đám bại binh tháo chạy, hỏa lực chưa tan hết chậm rãi bốc lên, khói thuốc súng mù mịt trên bầu trời, tất cả đều phản chiếu trong đôi mắt mang ý cười của Chu Nhung.
Một giây đó, giống như có ma xui quỷ khiến, lại như đã từng in dấu thật sâu trong kí ức, hai người bọn họ nhìn chăm chú lẫn nhau, Tư Nam cúi đầu chạm vào bờ môi thô ráp vì khô nứt.
Đó là một nụ hôn cực kì nhẹ.
Cả thế giới rộng lớn mù mịt đều dừng lại tại khoảnh khắc này, hóa thành vô số mảnh nhỏ rời rạc, bay lả tả cuốn theo chiều gió tỏa đi.
"…………" Xuân Thảo run rẩy nói: "Giữa….. giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, hai người kia, hai người kia lẽ nào quên béng mất hai chú cháu ta rồi……"
Bác sĩ Trịnh kiên cường thúc giục: "Nhân lúc đội trưởng Chu chưa rút dây chạy lấy người, chúng ta mau mau rút đi!"
Chu Nhung cao giọng cười to, Tư Nam quay người bật dậy, hai má hơi hồng hồng, từ trên nóc xe Jeep trượt vào trong cửa sổ.
Xuân Thảo nhanh chóng hành động, buộc chặt sợi dây vào người, sợ nó không chịu được trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành, bèn ra hiệu cho bác sĩ Trịnh bám chắc sau vai mình, đừng để đến lúc ga trải giường buộc trên người bị rách, làm cả người bác sĩ Trịnh rơi xuống từ giữa không trung thì có mà oan hơn thị mầu.
Bác sĩ Trịnh có chút chần chừ: "Không thì…. cứ để chú tự đi, cháu vẫn là một cô bé….."
"Chú đừng nói nhảm nữa, bám vai cháu thật chắc vào." Xuân Thảo cười nói.
Bác sĩ Trịnh muốn nói nếu chú có con gái, tuổi cháu với con gái chú cũng xêm xêm đấy. Nhưng là trong tình hình nguy cấp này cũng chẳng so đo nhiều, chỉ đành nín giận bám chặt hai vai Xuân Thảo── ông vừa bám xuống liền cảm nhận được khung xương cực kì rắn chắc ở dưới hai bàn tay mình, cơ thể mỏng manh của thiếu nữ ấy vậy mà còn chắc nịch hơn cả hòn đá, phảng phất như ẩn chứa sức bật vô hạn.
Xuân Thảo nắm chặt dây thừng, đứng ở trên bục cửa sổ: "Hì
"một tiếng thả người bay lên! ──Ầm! Vài giây sau, Xuân Thảo lao thẳng xuống, vô cùng hùng hổ ngã trên nóc xe, mém nữa đã đè bẹp bác sĩ Trịnh đang ngoắc ngoải nửa sống nửa chết."Ý, con gái!"
Chu Nhung cất cây súng leo đi, ngồi xổm ở bên cạnh đạo đức giả nói: "Để ba ba coi ngã thế nào nào, có đau không thế?……….."
Xuân Thảo vừa mới ngẩng đầu, hai hàng máu mũi chảy thòng lòng xuống: "Dẫu gì ba cũng phải giả bộ đón cái chứ! Làm màu tí chết ai à!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!