Dịch: Khởi Linh
***
"Tôi đây họ Chu, tên Nhung của binh qua nhung mã (7), chứ không phải Dung của em gái Hoàng Dung đâu nhá."
"Bọn tôi đen đủi ngồi không ở thành phố T này đã hơn nửa tháng nay, đách xớ rớ được tới một đồng tiền trợ cấp thì chớ, đạn dược với đồ ăn cũng cạn, giờ còn thêm thời buổi loạn lạc trộm cắp như rươi."
"Cậu thử nói coi virus bùng nổ thế quái nào được nhở, virus biến dị của bệnh chó dại à, hay là chiến thuật thi hành chính sách thả gene điên của bọn Mỹ bắt tay với cường quốc phương tây vào quốc gia chúng ta? Hai ngày trước anh đây vẫn xem được đài CCTV, tối qua tín hiệu TV với sóng radio còn chưa đứt. Tiếc cho chương trình"Đội quản lý thành phố nhân dân" với "Đài phát thanh truyền hình nhân dân
"mà tôi theo hơn nửa năm quá. Có điều tiếc nhất vẫn là…."
Chu Nhung châm lửa tạch một tiếng, hút một hơi thuốc thật sâu, ngoảnh đầu liếc nhìn chúng đội viên đang nơm nớp lo sợ, cửa sổ trong khoang xe mở toang, gió thổi vù vù tiến vào.
"Biến….. biến rồi," Một thằng đệ nói: "Mới vừa nhảy khỏi cửa sổ xong……"
"Đi lúc nào thế?"
"Cái lúc nói đài CCTV ấy."
Chu Nhung trầm mặc một lất, không khỏi tiếc nuối nói: "Tiếc vãi, anh đây đang muốn giới thiệu chương trình "Ủy ban phát triển và cải cách nhân dân" mùa thứ tám này."
……………..
***
Đàn zombie bị dụ về phía đông nam, giờ phút này trên đường cái chỉ còn vài hoạt tử nhân du đãng. Thanh niên xoay người rơi xuống đất, chạy nhanh vài bước sau đó núp vào một góc, tiện đà lách mình chui vào một hiệu thuốc lộn xộn.
Đèn chân không lóe sáng trên đỉnh đầu, trên tường phun đầy máu tươi, có mấy thi thể không đầy đủ chân tay đè sập tủ kính, đủ để tưởng tượng tình cảnh lúc virus bùng nổ đáng sợ như thế nào.
Từ lúc con người mạnh mẽ kêu gọi quyền bình đẳng, thuốc ức chế phermone của Omega đã được hủy bỏ lệnh cấm ở rất nhiều quốc gia, thế nhưng vẫn là thứ thuốc cần quản lý và kê đơn nghiêm ngặt. Thanh niên rút súng Carbine lách qua đống thi thể dược sĩ nằm đè trên tủ, trở tay dùng báng súng đập vỡ cửa kính.
Lúc nhìn thấy thứ thuốc tiêm quen thuộc, hắn bất giác thở phào một hơi, nhanh chóng pha thuốc sau đó chích vào tĩnh mạch trên cánh tay mình.
Có lẽ hiệu thuốc đã bị bọn cướp hỏi thăm vài lần, tuy nhiên vẫn sót lại chút vật tư, bột protein, quả hạch điều, đồ uống bổ sung năng lượng trong một góc khuất.
Hắn nhặt lấy cái ba lô bằng vải bạt đầy máu tươi trên người một thi thể, nhét tất cả những thứ lượm lặt được vào bên trong, tiếp đó lục được hai túi dịch lọc nước (8).
Sau khi làm xong xuôi tất cả mọi chuyện, hắn ngẩng đầu, qua mảnh gương nhỏ bên tủ kính, trông thấy bản thân mình.
Đầu đội mũ bảo hiểm, áo jacket dính đầy rỉ sét, quần bò bẩn đến nỗi không nhìn được màu sắc vốn có, đôi giày cao cổ dính đầy thịt thối đã khô lại.
Hắn bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, khẽ kéo khóa áo, móc ra được một mặt dây chuyền ở bên trong.
Đó là một cái mặt bằng đồng thau bình thường, một cái đồng hồ quả quýt cỏn con, trong đó có để một tấm ảnh cũ kỹ, được cắt đè dưới lớp kính.
Một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang ôm đứa con trai chừng năm sáu tuổi cười tươi với hắn, người mẹ là người da trắng, con ngươi màu hổ phách, mặc dù được chụp bằng kĩ thuật có hạn từ nhiều năm trước, thế nhưng vẫn có thể thấy đây là một gương mặt đẹp xuất chúng; còn người chồng là người châu á chính gốc, tướng tá cực kì văn nhã, tràn đầy phong độ trí thức, sở hữu một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
── Đó là khuôn mặt của hắn.
Thanh niên nhắm mắt lại, không ngừng thở dốc, vài đoạn hình ảnh không trọn vẹn đột ngột xẹt qua như ánh chớp: Cabin tròng trành nghiêng ngả, tiếng hét thảm thiết, tàn thi, vỏ đạn bay tung tóe, vali xách tay lóe ra tia sáng lạnh lẽo…..
Đoạn hình ảnh ngay lập tức kéo xa, cái rét buốt của nền trời u ám buổi sáng, giày quân đội dẫm lên rễ cây và sương sớm, tiếng quát tháo từng binh sĩ làm màng nhĩ đau đớn rung lên:
"……. Không có ngày mai, không có hy vọng. Đừng bao giờ trông chờ vào cứu viện, chỉ cần phạm phải một sai lầm sẽ không thể trở về….."
"Các cậu đang sống trên hành tinh này, là những người sống cuối cùng chiến đấu cùng đám bất tử kia!…….."
Thanh niên lắc đầu theo bản năng, muốn day day mi tâm, chợt đụng phải mũ bảo hiểm cứng rắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!